ÁM LÂN - Trang 152

Vẻ mặt anh vẫn nghiêm túc như trước, Giản Dao khẽ cầm tay anh, hai

người im lặng nhìn nhau một lát, anh nhìn người chèo thuyền ở đầu thuyền,
kéo rèm xuống, ôm cô lên đùi, cúi đầu hôn. Hai người đều cười, môi với
răng gắn bó với nhau, nhắm mắt lại cười.

Hôn một trận điên đảo, Bạc Cận Ngôn bỗng nhiên hơi ảo não: "À, em

nói chính là chuyện kia..."

Giản Dao kéo áo anh, ý bảo tiếp tục hôn, bảo anh không cần để ý.

Đúng vậy, em nói chính là nụ hôn đầu tiên của chúng ta đó. Vẫn là hai

năm trước. Cô thầm mến anh, nhưng anh lại không nghĩ đến chuyện đó.
Chờ khi cô mệt mỏi đến độ sắp từ bỏ thì không hiểu sao anh lại đột nhiên
mãnh liệt theo đuổi cô. Dùng câu nói sau này của Phó Tử Ngộ: Hôm đó đầu
Bạc Cận Ngôn như bị người ta đập một cái, đập được ra hóoc môn.

Nụ hôn đầu tiên chính là ở trên con thuyền bên biển ở Bắc Kinh. Đến

nay Giản Dao vẫn còn nhớ rỡ, đêm đó bộ dáng của anh giống như một đứa
trẻ cuối cùng được ăn kẹo, hỏi: Chẳng lẽ em không thích anh hôn em sao?

Sau đó hôn cả một đêm cho đến khi môi hai người sưng đỏ.

Trái tim của anh rộng lớn, chỉ cần buông lỏng sẽ rơi ở chân trời.

Trong lòng anh chưa nhiều vụ án như vậy, nhiều nạn nhân như vậy.

Không sao, chỉ cần cô ở trong góc im lặng nhất làm bạn với anh là được
rồi.

Cùng lúc đó, bạn tốt Phó Tử Ngộ của bọn họ đang một mình ngồi trong

nhà ở Bắc Kinh, nhìn mặt trời vừa mọc, ánh mặt trời rực rỡ.

"Hắt xì..." Anh xoa mũi, ai đang nhắc đến anh hay là đang mắng anh

vậy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.