ÁM LÂN - Trang 157

Sau khi lên đại học, Đông Sinh giống như chim nhỏ được thả tự do, hiếm

khi về nhà, nhưng thường xuyên gọi điện thoại. Tôi biết với ngoại hình
xinh đẹp, sáng sủa của con bé, nhất định sẽ như cá gặp nước ở đại học, rất
nhiều người thích, rất nhiều người theo đuổi. Tôi cũng từng dặn dò con bé
trong điện thoại: "Hiện tại con đã trưởng thành rồi, nếu thật sự muốn yêu
đương thì quan trọng nhất là nhân phẩm, phải đối xử tốt với con, điều kiện
gia đình không có trở ngại, diện mạo thì không cần phải quan tâm..." Khi
đó con bé luôn ngắt lời tôi: "Mẹ...Tự con có chừng mực." Vẫn không chịu
nói rõ với tôi.

Biến cố đột nhiên ập đến.

Trong một lần gặp tai nạn sản xuất cha Đông Sinh qua đời, cuối cùng

ông ấy không còn quay về được nữa. Nguyên nhân xảy ra tai nạn là do
công nhân thao tác sai, nhưng nhà người công nhân đó cũng nghèo khổ.
Cho nên, cuối cùng chúng tôi chỉ lấy chút tiền bồi thường còm cõi.

Đông Sinh chạy suốt đêm trở về, ôm thi thể cha khóc, tôi cũng khóc,

nhưng khóc xong rồi, tôi còn phải đi rửa thức ăn, nấu cơm, bởi vì tôi không
thể để cho con mình bị đói. Lúc ấy, Đông Sinh nhìn bộ dáng khóc đến chết
đi sống lại của tôi, sau đó ôm lấy tôi nói: "Mẹ, mẹ đừng đau lòng. Mẹ, con
nhất định sẽ chăm sóc mẹ. Mẹ, cha đang ở trên trời nhìn chúng ta đấy."
Trong một đêm Đông Sinh trở nên hiểu chuyện.

Ngày nghỉ con bé luôn trở về nhà, nấu cơm, mua đồ ăn, quét dọn nhà cửa

với tôi. Dường như gọi điện thoại mỗi ngày. Tôi cũng dần biết, ngoài thời
gian học con bé còn đi làm thuê. Bắt đầu từ học kì hai, con bé đã không còn
xin tiền học và sinh hoạt trong nhà nữa. Nỗi đau mất chồng của tôi dần lắng
xuống, nhưng con bé vẫn luôn lo lắng, tôi khuyên con bé: "Đông Sinh,
không cần phải làm thuê, trong nhà còn có chút tiền. Con ráng giao lưu với
bạn học, sau này mới có ích cho công việc của con."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.