ÁM LÂN - Trang 169

như vậy, nhưng hôm nay khi nhận được cuộc gọi của Bạc Cận Ngôn "Tớ
sắp về", Phó Tử Ngộ vẫn chịu mệt nhọc mang xe đi rửa cho cậu ta, thậm
chí còn tự bỏ tiền túi thay hai cái đệm mới.

Từ xa đã nhìn thấy Bạc Cận Ngôn đứng ở cửa nhà hàng, hai tay đút trong

túi quần, bộ dáng lạnh lùng, lạc lõng với đám người xung quanh. Phó Tử
Ngộ nhìn thấy, bỗng nhiên bật cười. Có lẽ Bạc Cận Ngôn nói rất đúng, anh
mang tính cách của mẹ già, mang mệnh của mẹ già. Nhất định là tình
thương trong lòng anh quá nhiều không có chỗ để dùng nên mới sử dụng
hết trên người Bạc Cận Ngôn. Hai người ngồi xuống, gọi một phần cá, một
phần rau, và một phần thịt ba chỉ rán, thịt là cho Phó Tử Ngộ. Ăn mấy
miếng, Phó Tử Ngộ hỏi: "Giản Dao đâu, sao không cùng đi ăn cơm?"

Bạc Cận Ngôn làm như không nghe thấy, cúi đầu dùng đũa lọc xương cá.

Phó Tử Ngộ: "Hỏi cậu đấy! Bà xã của cậu đâu?"

Lúc này Bạc Cận Ngôn mới bỏ đũa xuống, nhấp ngụm trà, thản nhiên

đáp: "Cô ấy đi tham gia họp đồng hương."

"Đồng hương?" Phó Tử Ngộ đã hiểu, nở nụ cười: "Thanh mai trúc mã

kia cũng ở đó?"

"Ờ..." Bạc Cận Ngôn đáp, "Nếu dựa vào độ dài 100 tuổi, tôi mới là thanh

mai trúc mã của Giản Dao. Còn người kia chẳng qua chỉ là một trong
những đồng hương hồi nhỏ thôi."

Giản Dao xuống xe, từ xa đã nhìn thấy Lý Huân Nhiên đứng ở cửa khách

sạn, bên cạnh còn có một người đàn ông đang đứng cô không biết tên.

"Huân Nhiên!" Giản Dao đi qua, hai người đều mỉm cười.

"Dao Dao, giới thiệu với em." Lý Huân Nhiên vỗ vai người đàn ông bên

cạnh, "Đây cũng là người của thành phố Đồng chúng ta, đại luật sư Lạc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.