ÁM LÂN - Trang 176

Cục trưởng: "Ha ha..."

Cục trưởng cũng không thích nói chuyện phiếm với Bạc Cận Ngôn, luôn

có cảm giác không thể tiếp tục nói chuyện được. Thực ra Bạc Cận Ngôn
cũng có cảm nhận như vậy. Hai người nói đơn giản mấy câu, Bạc Cận
Ngôn đứng dậy cáo từ, khuôn mặt cục trưởng tươi cười đưa tiễn. Ra khỏi
văn phòng, Bạc Cận Ngôn nhìn không chớp mắt đi về phía trước. Đi được
mấy bước, ánh mắt anh bỗng nhiên bị một bóng người trong khu văn phòng
cảnh sát hấp dẫn. A, đây là..."Phương Thanh?" Bạc Cận Ngôn sải bước đi
qua, cúi đầu hỏi: "Tại sao anh lại ở đây?"

Phương Thanh và đồng nghiệp mới đang tán gẫu, ngẩng đầu lên nhìn

thấy anh, nở nụ cười: "Giáo sư Bạc, tại sao tôi không thể ở đây chứ?"

Người đồng nghiệp bên cạnh cười nói: "Giáo sư Bạc, Tiểu Phương mới

từ địa phương chuyển đến đây. Bởi vì thành tích của cậu ta vô cùng xuất
sắc."

Phương Thanh chắp tay với người nọ: "Coi trọng rồi."

Vừa ngẩng đầu, lại nhìn thấy Bạc Cận Ngôn vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.

Phương Thanh: "Anh đến đây làm việc?"

Bạc Cận Ngôn lại trả lời một nẻo, thì thào tự nói: "Tôi thay đổi chủ ý

rồi."

Xoay người như một cơn gió quay lại văn phòng cục trưởng. Cục trưởng

rất bất ngờ: "Cậu muốn Phương Thanh? Tại sao? Phải biết rằng người tôi
cho cậu hơn Phương Thanh rất nhiều, cũng lập được nhiều công hơn."

Bạc Cận Ngôn đáp: "Tôi muốn Phương Thanh. Tôi từng dùng anh ta,

anh ta rất tốt."

"Hả? Thế sao? Là vụ án ở thành cổ kia?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.