ÁM LÂN - Trang 179

nghĩ mọi cách theo đuổi. Cho nên ở trong nhà hàng lẩu cá, mọi người ngồi
xuống. Bạc Cận Ngôn và An Nham vẻ mặt bình tĩnh, Giản Dao thu xếp
trước sau, còn Phó Tử Ngộ và Phương Thanh trò chuyện sôi nổi.

"Xưng hô với anh như thế nào đây?" Phương Thanh hỏi.

Phó Tử Ngộ nhiệt tình giơ tay: "Tôi là Phó Tử Ngộ, là bác sĩ."

Phương Thanh giật mình: "Hóa ra anh là pháp y trong tổ."

Phó Tử Ngộ: "Không phải."

Bạc Cận Ngôn mỉm cười ngẩng đầu: "Cũng sắp rồi."

Phó Tử Ngộ: "Cút đi."

An Nham quay đầu: "Ấu trĩ. Chị dâu, cho em đĩa khoai lang, ngọt một

chút."

Giản Dao: "Ừ."

Nồi lẩu nhanh chóng được bưng lên. Bạc Cận Ngôn, Giản Dao và Phó

Tử Ngộ vốn ăn gì cũng dè dặt, cho dù là cá, Bạc Cận Ngôn cũng ăn không
nhanh không chậm, tuy chỉ cần một lần là anh ăn hết cả con. Nhưng trong
bữa ăn còn có An Nham và Phương Thanh, tiết tấu bữa biến đổi. Phương
Thanh là cảnh sát làm bằng sắt, trước nay ăn cơm đều ăn như hổ đói, hơn
nữa hôm nay trên bàn ăn lại không có ai uống rượu với anh ta, anh ta cúi
đầu, "xoạt xoạt xoạt" mấy phát đã gắp đầy bát. Một lát sau đã xử lý hết. An
Nham nhìn thấy, nóng nảy, những món ăn cậu ta muốn ăn đều bị Phương
Thanh gắp hết rồi. Vì thế trạch nam mấy hôm nay không được ăn tử tế
cũng bắt đầu nổ súng toàn diện, trong nồi lẩu chiếc đũa của hai người bọn
họ người đến ta đi. Bạc Cận Ngôn đang cúi đầu lọc xương phát hiện, sắc
mặt nặng nề: "Hai con cá tôi vừa bỏ vào đâu?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.