ÁM LÂN - Trang 252

"Ừ."

"Đừng vậy."

"Cậu ta cũng từng nói, món tiền này thuộc về mọi người?" Tưởng Học

Nhiễm lại hỏi.

"Đúng vậy."

"Ý của cậu là?" Mắt Hứa Sênh sáng rực lên.

"Nếu là tiền của mọi người, số đông mọi người không đồng ý dùng gây

dựng sự nghiệp. Vậy thì nên chia ra." Tưởng Học Nhiễm nói, "Cậu ta dùng
để làm việc thì chia nhiều một chút, 40 vạn. Còn lại tôi đã tính qua, mỗi
người chúng ta 32 vạn. Mọi người cảm thấy thế nào?"

Mọi người hai mặt nhìn nhau. Dù sao đối với những con người gia cảnh

bình thường sắp tốt nghiệp thì đây là một khoản tiền lớn, thậm chí biểu thị
trong một thời gian dài không phải chịu áp lực về kinh tế. "Nếu cậu ta
không muốn đưa thì sao?" Dung Hiểu Phong hỏi, "Cậu ta luôn rất ích kỉ."

Tưởng Học Nhiễm nói: "Tiền là của mọi người, cậu ta có quyền gì chứ?

Qua hai ngày nữa, gạt cậu ta sang một bên, Lục Quý, cậu và tôi cùng đi
thương lượng với cậu ta lấy tiền."

Mặt trời dần lên cao, hố cũng đào càng ngày càng sâu. Phương Thanh

ngồi xổm bên hố, cau mày. Đã sâu như vậy rồi, ngoài phát hiện ra đồ linh
tinh, còn đâu chả thấy gì hết. Văn Hiểu Hoa lắp bắp nói: "Hôm đó chúng
tôi cũng không chôn sâu như vậy...Cũng đã kiểm chứng, cậu ta không còn
sống, thực sự chết rồi."

Sắc mặt Hứa Sênh cũng trắng bệch, sau đó cắn môi, chạy đến bên hố cẩn

thận xem, môi run bần bật. Bạc Cận Ngôn lại lộ ra nụ cười vô cùng lãnh
đạm: "Oa, thú vị thật."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.