ÁM LÂN - Trang 269

hơn mình. Thấy cô không nói lời nào, Bạc Cận Ngôn cau mày, nói: "Nhưng
trước kia, em chưa từng gọi anh là đại ca."

Giản Dao: "..."

Hóa ra anh để ý điều này. Không phải là nói không trải nghiệm được cảm

giác ghen tuông à...Thấy ánh mắt anh trong trẻo nhìn mình, Giản Dao bật
cười. "Anh muốn em gọi anh là đại ca hả?" Lời vừa ra khỏi miệng, mặt hơi
nóng lên. Bạc Cận Ngôn im lặng. Giản Dao gọi to: "Bạc đại ca."

Anh khẽ cười. Giảm Dao lườm anh, lại gọi: "Anh Cận Ngôn."

Bạc Cận Ngôn khẽ "ừ" một tiếng. Gió từ cửa sổ thổi vào, trong xe lại trở

về sự yên lặng, nhưng lại có bầu không khí dịu dàng chuyển động khiến
người ta rung động. Giản Dao bỗng nhiên chú ý, tuy ngoài mặt anh khá
bình tĩnh, nhưng hai gò má lại hơi ửng đỏ. Cảm giác ấm áp thấm vào lòng
cô. Cô ngẩng đầu cùng anh nhìn về phía trước, gió thổi, cảnh sắc lặng lẽ xẹt
qua. Cùng lúc đó Lạc Lang ngồi trong xe, ngẩng đầu nhìn cửa sổ văn phòng
Giản Dao. Trong tay là một tập tư liệu đã được sắp xếp chỉnh tề, phía trên
còn có rất nhiều chú thích do anh ta tự viết. Làm sao tiện đường đến đây
chứ? Thực ra gặp cô không phải là ngẫu nhiên tụ họp với đồng hương, mà
là ý nguyện đã nhiều năm của anh ta. Ngồi một lát, anh ta lái xe rời đi. Chờ
cô bình an trở về, gặp lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.