ÁM LÂN - Trang 467

Giản Dao cười, nói: "Vâng. Không ghen đâu."

Lúc này ánh mặt trời đã dần nhô lên, tầng ánh sáng màu tím bao phủ mặt

đất. Có chiếc xe im lặng đỗ bên đường. Bạc Cận Ngôn nói: "Giản Dao,
trong kế hoạch của anh không có em. Anh không thể bảo đảm an toàn cho
em. Em có biết đây là chuyện quan trọng với anh không."

"Từ khoảnh khắc nhìn thấy anh, em đã không muốn cho anh rời đi rồi."

Giản Dao nói, "Trong kế hoạch của anh không có em, cũng không có đôi
mắt. Em có thể làm đôi mắt của anh. Còn nữa hiện tại em có thể tự bảo vệ
mình. Em không cần anh bảo vệ."

Bạc Cận Ngôn nắm gậy, giọng nói trầm khàn mà mạnh mẽ: "Nhưng anh

không thể mạo hiểm như vậy."

Giản Dao lập tức nói: "Nhưng em cũng không thể."

Đúng lúc này, Phương Thanh đi tới, liếc nhìn vẻ mặt của hai người bọn

họ, làm như không thấy, chỉ thản nhiên nói: "Họp."

Giản Dao xoay người bước đi. Bạc Cận Ngôn chậm rãi đi theo sau cô.

Đây là nơi xa lạ, Bạc Cận Ngôn hoàn toàn phải dựa vào tiếng động và chiếc
gậy để phân biệt cảnh vật xung quanh, An Nham lại không ở bên cạnh,
chẳng bao lâu Phương Thanh và Giản Dao đã bỏ xa anh một đoạn. Giản
Dao đi được một lúc, dừng bước, quay đầu lại nhìn anh. Anh đang dùng
gậy, dò đường trên đất. Cô nhìn mấy giây, lập tức quay lại, kéo tay anh.
Anh ngẩng đầu, thấp giọng nói: "Anh biết là em sẽ quay lại."

Giản Dao không biết nói gì, tay cũng đã bị anh giữ chặt, hai người cùng

đi về phía xe cảnh sát. Chuyện xảy ra đột ngột, không có thời gian để tìm
nơi khác họp. Mấy người im lặng đứng ngay sau xe cảnh sát, không đợi
Thiệu Dũng lên tiếng, Bạc Cận Ngôn đã thản nhiên nói: "Hiện tại tôi đã có
phác họa chuẩn xác về hung thủ. Hi vọng trước khi trời tối mọi người có
thể bắt được hắn."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.