ÁM LÂN - Trang 480

"Chúng tôi đã điều tra chuyện quá khứ của Nhiếp Thập Quân, xác nhận cô
ta đồng tính luyến ái, nhưng tại sao trước đó cô lại giấu diếm cảnh sát?"

"Tôi không có giấu diếm!" Theo phản xạ Phùng Duyệt Hề phản bác lại,

"Tôi chỉ là..." Cô ta cúi đầu: "Tôi chỉ sợ phiền toái, mang lại phiền toái
không cần thiết cho tôi. Tôi không biết nó có liên quan đến vụ án các người
điều tra. Hơn nữa cô ta đồng tính luyến ái chứ tôi không phải. Tôi không có
chấp nhận cô ta. Sau đó cô ta thật sự...hơi bệnh hoạn."

Giản Dao im lặng một lát. Trực giác nói cho cô biết đã cách chân tướng

rất gần rồi. Sự phản bác của Phùng Duyệt Hề yếu ớt vô lục như thế, hơn
nữa đã vô tình tiết lộ chân tướng, không còn nghi ngờ gì nữa đây chính là
đột phá động cơ phạm tội. Cô chạm vào di động trong túi, định gọi điện
thoại, "Cạch" một tiếng vang lên, cửa phòng khách bị mở ra, có người đi
vào.

Phùng Duyệt Hề gần như lập tức đứng lên, tựa như bắt được cây rơm

cứu mạng cuối cùng."Trần Cẩn." Cô ta kêu lên, "Anh về rồi à? Cảnh sát
đến đây."

Người đàn ông ở cửa ngẩng đầu. Giản Dao cũng nhìn chằm chằm gã. Đó

là một người đàn ông hai bảy, hai tám tuổi, chiều cao hơn một mét bảy, mặc
áo polo, quần dài màu đen, cho dù là tóc, quần áo, hay giày da đều rất sạch
sẽ. Mặt khá nhỏ, nhưng dáng người rắn chắc. Đôi mắt đen như mực, ánh
mắt có quầng thâm. Giản Dao im lặng một lúc, mỉm cười: "Xin chào, Trần
Cẩn...phải không? Tôi là cảnh sát Giản Dao, có chút manh mối cần xác
nhận với Phùng Duyệt Hề, quấy rầy hai người rồi."

Phùng Duyệt Hề đứng quay lưng về phía Giản Dao, cho nên Giản Dao

không nhìn thấy ánh mắt của cô ta, nhưng Trần Cẩn thấy được. Gã nhìn
chằm chằm mấy giây, mới dời mắt, nhìn Giản Dao, khách sáo mỉm cười:
"Đồng chí cảnh sát khách sáo rồi! Phối hợp điều tra với các cô là trách

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.