ÁM LÂN - Trang 509

Cẩn, phát hiện gã ngủ ngoài một cái hang. Bọn họ nhanh chóng đánh thức
gã, nhưng Trần Cẩn không nhớ rõ xảy ra chuyện gì: "Hình như lúc chạy từ
trên núi xuống, đụng vào chỗ nào đó..."

Thạch Bằng bình thường coi trời bằng vung, đánh lộn gây rối, nhưng khi

thực sự gặp phải chuyện, anh ta cẩn thận hơn nhiều so với Trần Cẩn và
Phùng Duyệt Hề.

"Chúng ta trở về đi." Thạch Bằng nói, cũng không vào hang xem xét,

Trần Cẩn vẫn còn hoảng hốt, tuy Phùng Duyệt Hề tò mò, nhưng cũng nghe
lời.

Sau đó không biết bắt đầu từ khi nào, Trần Cẩn lại thích con bướm. Các

loại tiêu bản bướm, các bức tranh con bướm...nhưng gã không quá đam mê,
vì thế mọi người chỉ coi đó là một sở thích nghiên cứu sinh vật thôi. Về
phần ngày đó ở trên núi, đoạn thời gian ngắn ngủi gã rời khỏi đám bạn, rốt
cuộc đã xảy ra chuyện gì thì gã không thể nhớ nổi, ngoài việc trên gáy bị
sưng lên hơn mười mấy ngày mới biến mất.

Sau đó Thạch Bằng trưởng thành cũng quên mất chuyện này. Cho đến

khi Phương Thanh cho anh ta nhìn thấy bức tranh hiện trường phạm tội của
Trần Cẩn, anh ta mới khiếp sợ, cảm thấy giống như đã từng quen biết. Về
nhà suy nghĩ, nhớ tới cái hang kia, mơ hồ nhìn thấy hình vẽ con bướm.
Chuyện này có liên quan đến việc Trần Cẩn phạm tội, cái chết của Phùng
Duyệt Hề sao? Thạch Bằng không thể nào biết được.

Cảnh sát lại thẩm vấn Trần Cẩn, cũng vô dụng. Bởi vì Trần Cẩn phát

điên rồi.

Đám người Giản Dao và Bạc Cận Ngôn đi nhìn gã, một người đàn ông

từng có địa vị cao như vậy, lại giống như một đứa trẻ trốn tránh trong góc
nhà tù, nơm nớp lo sợ, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Đừng ăn tôi...đừng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.