ÁM LÂN - Trang 513

"Nói thật..." Giản Huyên nói, "Trước đó anh rể rời đi, tuy em biết nghĩ

vậy là không nên, nhưng anh Lạc Lang luôn chăm sóc chị. Em còn nghĩ
nếu anh rể không trở lại, sau này chị có thể ở bên anh ấy nữa kìa."

Giản Dao đáp: "Sao có thể chứ? Sao anh ấy có thể so được với Cận

Ngôn chứ? Anh ấy chỉ là một người bạn của chị thôi, sau này em không
được phép nói như thế."

Giản Huyên: "Vâng."

Một lát sau, Giản Huyên lại thở dài nói: "Thực ra trong khoảng thời gian

này mẹ không nói gì, nhưng thực ra mẹ rất lo lắng cho hai người. Dù sao
chị cũng làm cảnh sát giống cha. Cái chết của cha, ông và bà nội năm đó
luôn là tâm bệnh của mẹ, nhiều năm cũng không quên được. Mẹ vô cùng sợ
hãi chị xảy ra chuyện."

Năm đó Giản Huyên còn nhỏ, cho nên vụ án thảm sát cả nhà, tuy khiến

cô bé đau khổ nhưng không có ấn tượng và trí nhớ, còn Giản Dao thì khác,
năm đó cô đã thấy toàn bộ vụ án xảy ra.

Giản Dao im lặng một lúc lâu, đáp: "Hiện tại sau khi từ hiện trường trở

về, thỉnh thoảng khi nhắm mắt lại, chị vẫn còn nhớ đến cái chết của mọi
người. Đã qua lâu rồi, nhưng chị vẫn còn nhớ rõ. Sau đó chị tự nói với bản
thân, hiện tại chị phải cố gắng đem những kẻ giết chết cha, giết chết Phó
Tử Ngộ, làm tổn thương Cận Ngôn...đám cầm thú đó ra ngoài pháp luật.
Chị vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho những kẻ đó, đó là ý nghĩa lớn nhất
trong quãng đời còn lại của chị."

Giản Huyên nghe thấy mà rung động, im lặng một lúc lâu, chỉ cầm tay

chị gái.

"Chị thật sự thay đổi rồi." Cô bé nói, suy nghĩ xem nên hình dung thế

nào, sau đó nói tiếp, "Hiện tại chị giống y như anh rể đại thần đều lấp lánh
tỏa sáng."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.