ÁM LÂN - Trang 542

Trong tay anh ta còn cầm điếu thuốc, trong tay kia cầm mấy thứ, ngước mắt
nhìn thấy cô, mỉm cười. Rõ ràng mới có mười mấy ngày không gặp, nhưng
trong lòng Giản Dao bỗng nhiên sinh ra cảm giác như cách mấy đời. Không
gian quanh cô như dừng lại trong khoảnh khắc này, còn khi cô nhìn anh ta,
anh ta cũng nhìn cô. Lúc này cô mới phát hiện, ánh mắt người đàn ông này
sâu không thấy đáy. Tầm mắt Lạc Lang cũng chuyển ra phía sau cô: "Anh
Bạc."

Tiếng Bạc Cận Ngôn vang lên trên đỉnh đầu cô: "Anh Lạc."

Nghĩ lại đây đúng là lần đầu tiên hai người này gặp lại. Giản Dao hơi do

dự. Phương Thanh vui vẻ: "Aiz, tôi nói này, hai người chỉ chào hỏi thôi mà
cũng khiến bầu không khí trở nên xa lạ thế này, đúng là hiếm có."

Giản Dao và Lạc Lang đều mỉm cười. Song Bạc Cận Ngôn lại không

cười, anh cảm thấy Phương Thanh nói không sai, anh và Lạc Lang vốn là
người xa lạ. Ánh mắt Lạc Lang trở lại trên người Giản Dao, dưới tầm mắt
dịu dàng của anh ta, ở chỗ nào đó sâu trong lòng Giản Dao bỗng nhiên giật
mình, nhưng vẫn mỉm cười như cũ hỏi: "Lạc đại ca, sao anh lại đột nhiên
đến đây thế?"

Lạc Lang đáp: "Đúng lúc trong tỉnh này có vụ án, biết mọi người ở đây

nên thuận tiện ghé thăm."

Giản Dao gật đầu. Anh ta luôn như vậy, sẽ dốc chút tâm tư cho vụ án có

liên quan đến quê nhà, cũng sẽ nhiệt tình hơn một chút. Dù sao anh ta cũng
là người sinh trưởng ở thành phố Đồng. Trong hành lang đột nhiên yên
tĩnh. Phương Thanh liếc nhìn ba người im lặng, đập vai Lạc Lang, nói: "Đi
thôi, bọn tôi còn chưa ăn cơm đâu, ăn cùng nhé." Sau đó lại chỉ gói to trong
tay Lạc Lang: "Anh mang thứ gì tốt cho chúng tôi ăn, đúng không?"

Lạc Lang cười đưa gói to cho anh ta, lại hút nốt điếu thuốc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.