ÁM LÂN - Trang 583

vào lúc cô khóc mệt ngủ say. Lần đầu tiên anh đi yên lặng như vậy, chỉ
mang theo mấy bộ quần áo, còn cả gậy, máy đọc, kính râm và một khẩu
súng. Giản Dao tựa bên cửa, đứng một lát, cầm lấy hành lý của mình, cũng
đi ra ngoài. Vẻ mặt bình tĩnh, không vội không giận, không bi không oán.

Mấy tiếng đồng hồ sau.

Đây là một huyện thuộc tỉnh thành nào đó ở Tây Nam, nhà ga chật hẹp,

bẩn thỉu, dơ dáy, ồn ào. Nơi này vẫn còn chạy xe lửa màu xanh. Những
chiếc xe lửa không ngừng chạy về nơi hẻo lánh.

Anh ngồi ở ghế phòng chờ, không nhúc nhích. Người làm thuê, nông

dân, thỉnh thoảng có hành khách đi qua, hoặc nhiều hoặc ít đều liếc anh.
Cho dù anh ăn vận bình thường chỉ là áo khoác và quần vận động, nhưng
chiếc gậy trong tay và chiếc kính râm trên mặt vẫn quá mức thu hút sự chú
ý của người ngoài. Thực tế làn da anh trắng nõn, khí chất lãnh đạm. Tuy chỉ
đeo một cái balo, nhưng vẫn khác với những người này.

Mặt trời dần ngả về tây, trời sắp tối rồi, thời gian xuất phát cũng sắp đến.

Anh tương đối yên tĩnh. Cho đến khi có một loạt bước chân không nhanh
không chậm đi về phía anh. Người bên cạnh lại nhìn qua, ánh mắt lộ ra sự
tò mò. Dù sao một cô gái đi về phía một người đàn ông mù nhìn khá nhã
nhặn cũng là chuyện hiếm gặp ở nơi này. Ánh mắt cô gái kia bình tĩnh, nhìn
nhiều nhất cũng chỉ hai mươi mấy, tựa như đang tìm kiếm gì đó, không
nhìn tới người khác. Cô đi đến trước mắt người đàn ông mù, ngồi xổm
xuống, ngẩng đầu nhìn anh, cầm tay anh. Đôi mắt thanh tịnh bình tĩnh
khiến cho cô khác biệt với những cô gái khác. Bọn họ trò chuyện, nhưng
không ai nghe được cuộc đối thoại.

"Cận Ngôn, em đã nói rồi, sau này em không chỉ muốn làm người duy

nhất được anh bảo vệ, mà còn là người bảo vệ anh."

Một mình anh đã ngồi quá lâu, ngón tay lạnh buốt, lặng im không nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.