ÁM LÂN - Trang 624

Quán ăn này cũng là do dân địa phương mở, Giản Dao đã sớm trả tiền

bao, nhanh chóng đến căn phòng đơn sơ, Giản Dao gõ cửa ba cái, sau đó
đẩy ra. Ánh mặt trời tản mác từ cửa sổ chiếu vào, bên ngoài là nóc nhà
thành cổ tầng tầng lớp lớp. Bạc Cận Ngôn yên vị ngồi bên cạnh bàn, trong
tay cầm cốc trà xanh, nghe thấy tiếng động, chỉ hơi ngẩng đầu, sau đó cau
mày, hỏi: "Có người đi theo mọi người?"

Giản Dao đáp: "Vâng, làm sao anh biết?"

Bạc Cận Ngôn đặt cốc trà xuống, đứng dậy, tuỳ ý dắt cô đi về phía góc

tường, đồng thời nói: "Nghe tiếng bước chân mọi người không ổn lắm."

Đây cũng là lần đầu tiên Chu Thao nhìn thấy tình hình của giáo sư Bạc

Cận Ngôn tiếng tăm lừng lẫy. Tuy là người mù, nhưng khí chất trong suốt
tựa như châu ngọc. Rõ ràng là thời điểm nguy hiểm, anh lại không hề bối
rối, thấp giọng trò chuyện với vợ, lộ ra sự thân mật quen thuộc. Sau đó chủ
động tránh né che dấu, tránh mang đến phiền phức cho bọn họ. Chu Thao
nhìn hai người bọn họ, nhưng không kịp trao đổi, đành thấp giọng: "Giáo
sư Bạc, giải quyết hết đám hàng này trước đã rồi nói chuyện với anh sau."

Bạc Cận Ngôn được vợ nghiêm túc bảo hộ sau lưng, vẻ mặt lạnh nhạt,

chỉ mỉm cười: "Được, đội trưởng Chu." Cuối cùng lại thêm một câu:
"Ngưỡng mộ đã lâu."

Chu Thao và Giản Dao đều mỉm cười.

Tiếng bước chân còn chưa đến.

Chu Thao trầm ổn ung dung, còn thấp giọng hỏi Giản Dao: "Cô làm sao

thấy được?"

Giản Dao đáp: "Vẻ mặt của bọn họ không đúng lắm, quá yên tĩnh, cũng

không trao đổi bất kì ánh mắt nào, không giống nhân viên cửa hàng bình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.