ÁM LÂN - Trang 68

vào nhà hàng bên cạnh đó ăn một bữa ngon miệng. Sau đó đi ra bên hồ, tìm
bãi lau sậy, thuê cần câu cá. Bạc Cận Ngôn chui vào dưới một gốc cây đọc
sách, bộ dáng trí thức cao quý phong độ. Giản Dao nhìn chằm chằm mặt
nước, thấy cần câu nặng, lập tức kéo lên. Thấy một con cá mắc câu, cô thò
tay ra muốn bắt, Bạc Cận Ngôn ở bên cạnh vỗ tay tán thưởng: "Giản Dao
của anh thực sự rất giỏi."

Giản Dao lườm anh: "Đừng nói nhảm, mau bắt cá."

Bạc Cận Ngôn giơ tay ra muốn bắt, nhưng đây không phải là sở trường

của thần thám. Con cá kia thực sự rất trơn, bắt mãi không được, Giản Dao
nhanh chóng bỏ cần câu xuống, đi qua hỗ trợ. Bờ ruộng vốn hẹp, Giản Dao
nhất thời đứng không ổn định, suýt chút nữa ngã xuống nước. Bạc Cận
Ngôn nhanh tay lẹ mắt, ôm lấy cổ cô, còn cô ôm lấy cá. Giản Dao khẽ thở
ra, còn anh không buông tay mà khẽ "hừ" một tiếng, trong ánh sáng trời
chiều, tựa đầu lên vai cô.

"Sao vậy?" Giản Dao nũng nịu hỏi.

"Giản Dao, anh cảm thấy giờ phút này thật hạnh phúc." Anh thấp giọng

nói.

Tim Giản Dao run lên, khẽ đáp: "Em cũng vậy."

"Có lúc anh cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh, có lúc lại cảm thấy

quá chậm." Anh nói, "Có lúc anh không rõ tại sao tình cảm của con người
luôn dao động, đây là quy luật tâm lý tự nhiên, anh ở lâu với Phó Tử Ngộ
cảm thấy phiền, nhưng tại sao hai năm nay, mỗi giây mỗi phút ở bên em,
anh đều cảm thấy cảm xúc dâng trào?"

Giản Dao nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh dưới ánh mặt trời, đáp: "Bởi

vì..." Thần thám thông suốt mọi chuyện, lại vẫn không hiểu được sự bí ẩn
của tình yêu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.