ÁM LÂN - Trang 722

I heard he sealed it with a kiss

He gently kissed her cherry lips..."

Bạc Cận Ngôn nói không sai, hắn gửi lời chào tới tên hoa tươi ăn thịt

người. Bởi vì đây từng là ca khúc Tạ Hàm thích nhất. Trong bao nhiêu đêm
bị Tạ Hàm nhốt, Giản Dao thường xuyên nghe hắn ở bên ngoài ngâm nga
ca khúc bi thương này, còn cả hắn khẽ cười chào hỏi cô: Jenny...

Bạc Cận Ngôn kéo Giản Dao đứng dậy. Tim cô như chìm vào trong mặt

nước màu đen, đôi mắt cô càng thêm sáng rực, cô sờ súng giấu trên quần
áo, nhưng hiện tại chưa đến lúc móc súng ra, nếu không bọn Tống Khôn sẽ
nghi ngờ. Cô hít sâu một hơi, lại cảm giác được Bạc Cận Ngôn nắm chặt
tay cô.

"Đứng đằng sau anh." Giọng nói của anh lạnh lùng, trầm thấp, chân thật

đáng tin. Giản Dao ngẩng đầu, nhìn thấy đường cong tuấn tú của khuôn mặt
nghiêng của anh, còn cả chiếc kính râm đen kịt che giấu tất cả biểu lộ.

"Đoàng..." Tiếng súng nặng nề vang lên, sau đó là tiếng mở khoá. Sau đó

nữa là tiếng cửa kéo ra. Bên ngoài không khí lạnh, còn có ánh trăng sáng
tràn vào. Một người đứng ở vị trí hơn mười mét, cầm súng trường nhắm về
phía bọn họ.

"Xuất hiện đi." Hắn nói, "Tao và mày sao có thể nói chuyện trong một

căn phòng nhỏ tồi tàn chứ?"

Hắn mặc áo liền mũ màu đen, đội mũ lưỡi trai, dáng người cao gầy,

không khác chút nào với nhóm người năm ngoái, chỉ khác là trên mặt hắn
còn đeo một chiếc mặt nạ quốc vương. Biểu cảm của quốc vương hơi bi ai,
hai ria mép nhếch lên, hiện ra chút buồn cười.

Bạc Cận Ngôn kéo tay Giản Dao đi, im lặng một lát, mỉm cười: "Là

mày."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.