ÁM LÂN - Trang 95

Nhóm cảnh sát đã tiến vào vườn hoa, gạt đám phụ nữ nhà họ Diêu lùi về

phía sau, chỉ để lại Diêu Viễn Qua và mẹ đứa trẻ Minh Nguyệt. Còn Phó
Đại Phàm, dùng dao giữ chặt đứa trẻ, đã bị ép lùi đến góc vườn hoa, không
còn đường lùi. Sắc mặt ông ta đỏ bừng, tay nắm dao run rẩy. Ánh mắt vừa
điên cuồng, vừa trống rỗng.

"Thả con tôi ra!" Diêu Viễn Qua giận dữ hét, "Đồ điên! Con ông bị giết

liên quan gì đến chúng tôi! Ông dám động vào nó thử xem!"

Minh Nguyệt ôm cổ ông ta khóc hô: "Đừng nói nữa! Ông đừng nói nữa!

Anh à, có chuyện gì từ từ nói, anh thả con tôi ra trước đi, được không? Nó
chỉ là đứa trẻ 5 tuổi thôi!"

Đứa trẻ bị dọa choáng váng, khuôn mặt đầm đìa nước mắt.

Phó Đại Phàm run giọng: "Không liên quan đến các người ư? Nếu không

phải các người...không phải các người, sao con tôi lại bị giết chết! Con của
kẻ có tiền thì rất tốt à, đụng một chút đã khiến các người đau lòng. Tôi mất
một đứa con, vậy các người đền cho tôi một đứa."

Diêu Viễn Qua đã vô cùng tức giận: "Đồ điên!" Minh Nguyệt khóc ngã

xuống đất. Hai người bị cảnh sát ngăn lại.

Phương Thanh ra hiệu cho cảnh sát bên cạnh, anh ta rời khỏi vòng vây,

rời khỏi vườn hoa, đi về tường ở phía sau.

Giản Dao tiến lên mấy bước nói: "Chú Phó, chú Phó à! Chú hãy nghe

cháu nói, chú đừng xúc động. Chú làm như vậy là phạm tội. Chúng cháu
nhất định sẽ bắt được hung thủ giết Phó Vĩ. Chỉ là Phó Vĩ ở trên trời có
linh, cũng không muốn cha mình nửa đời sau sống ở trong tù, còn có cả cô
nữa. Nếu chú vào tù, ai sẽ chăm sóc cô đây? Chẳng lẽ Phó Vĩ hi vọng cha
mẹ mình đều cô độc không nơi nương tựa trải qua tuổi già sao? Chú bỏ dao
xuống trước đi, chúng cháu biết là chú nhất thời xúc động, không sao đâu.
Chú bỏ dao xuống đi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.