ÂM MƯU NGÀY TẬN THẾ - Trang 173

- Xin mời ngồi.
- Robert ngồi xuống chiếc đi văng bọc da mềm mại.
- Ông gặp tôi có việc gì thế?
- Tôi được biết là ông có đi một tuyến du lịch bằng xe bus ở Thuỵ Sĩ hồi
tuần trước?
- Đúng thế. Cô vợ cũ thuê người theo dõi tôi à? Ông không làm việc cho cô
ta đấy chứ?
- Không, thưa ông.
- Ồ, - ông tachợt hiểu ra. - Ông quan tâm đến cáí đĩa bay kia chứ gì. Chưa
bao giờ tôi nhìn thấy gì khủng khiếp đến thế. Nó luôn thay đổi màu sắc. Và
những sinh vật đã chết kia nữa. - Ông ta rùng mình. - Tôi vẫn nằm mê thấy
nó.
- Ông Wayne, ông có thể nói với tôi bất kỳ điều gì về những người khách
trên cùng chuyến xe đó được không?
- Xin lỗi. Tôi không thể giúp gì ông. Tôi đi có một mình.
- Tôi biết, nhưng ông có nói chuyện với những người khách khác chứ, phải
không nào?
- Nói thật với ông, tôi rất nặng đầu nặng óc. Tôi đã chẳng chú ý mấy tới bất
kỳ ai khác.
- Ông có nhớ bất kỳ chuyện gì về bất kỳ ai trong số họ không?
Day Wayne im lặng một lát.
- Ồ có một tu sĩ người Italia. Tôi có nói chuyện với ông ta một chút. Ông ta
có vẻ là một người dễ mến. Tôi muốn nói để ông biết là cái đĩa bay kia thật
sự làm cho ông ta choáng váng. Ông ấy cứ nói mãi về chuyện quỷ sứ.
- Ông có nói chuyện với ai khác nữa không?
Day Wayne nhún vai.
- Không hẳn… Chờ một phút. Tôi còn trò chuyện với ông chủ một nhà
băng ở Canada. - Ông ta đưa lưỡi liếm môi. - Nói thật với ông, tôi đang có
một chút khó khăn tài chính ở đây, với cái trang trại nầy. Có thể là tôi mất
nó. Tôi ghét cái đám chủ nhà băng khốn kiếp kia. Bọn chúng toàn là những
kẻ hút máu. Dù sao thì tôi nghĩ là cái thằng cha nầy có thể khác. Khi biết
ông ta là chủ nhà băng, tôi đã nói chuyện với ông ta về việc thu xếp một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.