tôi đi trước đây."
Giống như sợ khách không đủ kiên nhẫn để chờ, vội vàng giật lấy hai
chiếc khăn lông khô rồi rời đi.
Trong phòng gội đầu, cửa treo tấm rèm dày ngăn ánh sáng.
Lộ Miểu vén ràm đi vào, Kiều Trạch đã an vị ở ghế gội đầu, hai tay anh
đan chéo trước ngực, quay đầu, nhìn cô bất động.
Lộ Miểu bị anh nhìn có hơi chột dạ, mấp máy môi, không dám nhiều lời,
lại không dám đối mắt với anh, cúi thấp đầu, như học sinh tiểu học làm sai
lỗi, đứng trước mặt anh, dịu dàng hỏi anh: "Anh có còn muốn gội đầu nữa
không?"
Dáng vẻ đáng thương, lập tức chặn lại khẩu khí của anh ở ngay cổ.
Anh nghiêm mặt, không biến sắc cởi áo khoác ra, ném sang ghế bên
cạnh, nằm xuống: "Gội sơ qua là được rồi, tôi còn vội."
"Được." Lộ Miểu đáp dứt khoát, cố ý để người bên ngoài nghe thấy,
cũng theo quy củ làm việc mà hỏi anh, "Xin hỏi anh muốn dùng dầu gội
đầu loại nào? 20 đồng, 30 đồng hay 40 đồng chúng tôi đều có cả."
"Loại giữa đi."
Lộ Miểu đáp "vâng", mượn lúc cúi đầu thoa dầu gội mà ghé mắt nhìn ra
bên ngoài, mọi người vẫn còn đang dùng bữa trò chuyện, không ai chú ý
sang bên này.
Lộ Miểu không biết trong phòng có cài thiết bị nghe trộm gì đó không,
nên không dám nhiều lời, chỉ tận lực gội đầu cho anh.
Đây không phải lần đầu tiên cô gội đầu cho người khác, nhưng có thể vì
không quá quen thân với Kiều Trạch, nên khi tay cô xoa đến da đầu anh,