thật vẫn còn thiếu sót, điều này chính là điểm trí mạng. Đạn không có mắt,
nó không đợi đến lúc cô phản ứng lại mới bay về phía cô."
"Nhưng cháu có luyện tập mà." Lộ Miểu cắn môi, mắt rưng rưng nhìn
ông, "Phó cục trưởng Lưu, liệu có thể cho cháu thêm thời gian hai tháng
nữa được không, đến lúc đó nếu chú cảm thấy không được nữa thì loại cháu
tiếp có được không?"
"Lộ Miểu à, ứng phó với tình huống cấp thiết là một loại bản năng. Còn
về phần năng lực ứng biến, có vài người có thể là do ảnh hưởng của nhân tố
bẩm sinh, ví dụ như người có máu nhiều hơn thì sẽ có năng lực ứng biến
cao hơn so với người có niêm dịch nhiều." Phó cục trưởng Lưu nhìn dáng
vẻ của cô, cũng không đành lòng, "Khi chúng ta chọn nghề nghiệp hay
những lựa chọn khác trong đời đó, ngoại trừ cân nhắc những tình hình
khách quan cũng như hứng thú cá nhân ra, còn phải suy xét kĩ lưỡng đến
năng lực ứng biến, liệu có thích hợp lựa chọn vào công việc hay không, cô
nói xem có phải không?"
Lộ Miểu cắn môi không đáp, mắt ươn ướt, dáng vẻ như sắp khóc đến nơi
rồi, chỉ là không khóc thật.
Cô luôn rõ vấn đề của bản thân, trời sinh cô đã phản ứng chậm hơn so
với người khác rất nhiều, từ nhỏ đã bị ghét vì dốt, không thông minh, cũng
không linh hoạt, vụng về, lúc ở nhà họ Từ cũng thế, mà nhà họ Lộ cũng
vậy, cô đã rất cố gắng để khắc phục, cô cứ tưởng rằng mình đã không còn
vấn đề gì nữa rồi.
Trong lòng cô rất khó chịu, nhưng đến cuối cũng chẳng nói gì, chỉ cúi
đầu khẽ cám ơn phó cục trưởng Lưu rồi đi.
Diêu Linh Linh rất lo cho cô, đi cùng cô về kí túc xá dọn dẹp hành lí.
Cô không biết công việc này có ý nghĩa thế nào đối với Lộ Miểu, nhưng
cô biết, cô ấy rất coi trọng công việc này. Qua nhiều năm thế, cô ấy luôn cố