ÂM THANH VÀ CUỒNG NỘ - Trang 145

Ờ có sao không
Không sao buông tôi ra
Hắn buông tôi ra tôi dựa vào thành cầu
Cậu không sao chứ
Đi đi để mặc tôi
Đừng cố đi bộ lấy ngựa tôi đây này
Không anh đi đi
Cậu cứ mắc dây cương lên mỏm yên rồi thả nó ra nó tự về chuồng được
Mặc kệ tôi anh đi đi mặc tôi
Tôi dựa vào thành cầu nhìn xuống nước tôi nghe hắn tháo ngựa và cưỡi đi
rồi một lúc sau tôi không nghe thấy gì ngoài tiếng nước chảy và lại tiếng
chim tôi rời cầu và ngồi xuống tựa lưng vào một gốc cây và ngả đầu vào
thân cây nhắm mắt một mảng nắng lọt xuống rơi lên mắt tôi tôi nhích qua
một chút tôi lại nghe tiếng chim và nước chảy và rồi mọi vật như cuốn đi
xa vời và tôi không cảm thấy gì nữa tôi thấy mình gần như khoẻ lại sau tất
cả những ngày và đêm ấy với mùi kim ngân dâng lên từ bóng tối vào tận
phòng tôi nơi tôi cố tìm giấc ngủ ngay cả một lúc sau đó tôi hiểu rằng hắn
đã không đánh tôi và hắn đã nói dối điều đó vì em rằng tôi vừa ngất đi như
một đứa con gái nhưng ngay cả điều ấy cũng không thành vấn đề nữa và tôi
ngồi đó với những đốm nắng quệt trên mặt tôi như những chiếc lá vàng trên
cành lắng nghe tiếng nước chảy và chẳng hề nghĩ một điều gì ngay cả khi
tôi nghe tiếng ngựa phi nhanh đến tôi ngồi đó nhắm mắt và nghe tiếng vó
ngựa dồn dập trên cát lạo xạo và tiếng chân chạy và bàn tay em cứng cáp
lay mạnh
Đồ điên đồ điên anh có đau không
Tôi mở mắt tay em vuốt trên mặt tôi
Em không biết đường nào mãi đến khi em nghe tiếng súng em không biết ở
đâu em không nghĩ là anh ấy và anh chuồn đi em không nghĩ là anh ấy sẽ
Em ôm mặt tôi giữa hai tay đập đầu tôi vào thân cây
Đừng đừng thế
Tôi nắm cổ tay em
Thôi đi thôi ngay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.