ÁM YẾN - Trang 318

Nếu bàn về giá đắt tiền thì không có gì so được với chiếc áo khoác

Thường Minh đã tặng kia, thâm tâm cô không hề muốn bỏ nó đi, nhưng vô
ích rồi, bà chủ đã dán mắt vào nó.

Bà ta cầm ống tay áo vuốt ve mà nói: "Vải này sờ vào không tệ, đường

may cũng chặt đấy, chắc là không rẻ lắm..."

"Cũng không phải... đắt lắm..." Thái Đường Yến đấu tranh, nhưng dĩ

nhiên không được gì, cô không nghĩ ra được cách nào khác, "Nếu như dì
thích thì..." Cô cứng ngắc đưa tay mời.

Bà chủ nhà không khách khí đưa tay lấy, rồi lại đứng trước gương

ướm thử. Người bà ta vừa mập vừa lún, đáng lý không nên mặc đồ dài vì sẽ
khiến người trong lùn hơn. Nhưng chiếc áo này đẹp quá!

Áo dài càng làm tôn dáng, bà ta cười như quý phụ thời trung cổ,

"Tháng sau nhớ nộp tiền đúng hạn đấy."

Bà chủ nhà cầm áo ngâm nga ca khúc rời đi, trước khi ra cửa còn đưa

chìa khóa mới cho cô.

Thái Đường Yến cần một công việc có thể ứng tiền lương trước, để

cuối tháng có thể đúng hạn trả tiền nhà tháng sau. Nhưng tìm cũng đâu dễ,
không có ai sẵn lòng mạo hiểm vì một em gái làm thuê không quen biết từ
bên ngoài đến cả. Ngày hôm sau cũng không có thu hoạch gì.

Đến chạng vạng tối về lại chỗ ở, lúc đi qua con hẻm chợt nghe thấy

tiếng hét: "Mua tóc, mua tóc đây..."

Thật sự muốn trách giờ làm việc trước kia của cô quá, rất ít khi đi bộ ở

gần đây trong chiều tà, thế nên mới bỏ qua "tiệm cắt tóc" lộ thiên này: Một
chiếc gương xỉn màu treo ngoài tường, trước mặt đặt một chiếc ghế, bên
cạnh đặt một tấm ván dùng sơn đỏ ghi "mua tóc" bên trên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.