Trương Diễn cười thầm trong bụng, tức thời không trêu đùa Diệp Huyên
nữa, cui đầu vào nơi thơm tho kia há mồm dùng sức liếm. Thiếu nữ liên tục
rên rỉ miệng không ngừng ân a, mỗi khi bị liếm đến hoa châu, nàng kìm
lòng không được mà run rẩy, mông trắng sẽ nghênh đón Trương Diễn phát
một cái không chút khách khí.
Mông thịt trắng noãn đã đỏ bừng một mảnh, vết dấu tay rõ ràng. Dâm
thủy theo đường cong phập phồng tí tách rơi xuống, có vài giọt rơi xuống
mặt Diệp Huyên, lẫn với nước mắt, tình trạng dâm mỹ đến đáng thương.
Thời gian dài duy trì tư thế như vậy đến cùng sẽ làm Diệp Huyên khó chịu,
Trương Diễn tỉ mỉ đem hoa cốc thiếu nữ liếm sạch một lần, ngay cả cúc
huyệt cũng không buông tha, cuối cùng buông Diệp Huyên xuống, đem
khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nâng lên: “Đồ nhi ngoan, trừng phạt như vậy
được chưa?”
Diệp Huyên bị hắn khẩu giao đã tiết một lần, dâm dịch phun ra cũng bị
Trương Diễn nuốt vào bụng. lúc này thấy trên cằm sư phụ quả nhiên ướt
nhẹp, nàng xấu hổ đến mức muốn tìm cái động mà chui xuống, nắm tya
nhỏ không ngừng đấm lên ngực nam nhân: “Sư phụ trứng thối, khi dễ
người ta.” Trên mặt Trương Diễn ướt sũng nhưng hắn cũng không lấy khăn
lau đi ngược lại cười nói: “Tiểu trứng thối, trên mặt sư phụ đều là dâm thủy
của ngươi, ngươi nói xem là ai khi dễ ai.”
Sau khi bị hắn đùa giỡn một phen, dục vọng của Diệp Huyên đã thoáng
dịu xuống, lúc này vừa nghe lời nói hạ lưu như vậy, tiểu huyệt không ngờ
lại bắt đầu ngứa, cả ngươi cảm thấy trống rỗng, thầm nghĩ tìm thứ vừa nóng
vừa lớn gì đó trừu sáp một hồi, là cách tốt nhất hết tô ngứa. “Sư phụ.”
Thiếu nữ nâng tay ôm cổ Trương Diễn, “Sư phụ lại phạt A Huyên nữa được
không?” “A Huyên muốn phạt như thế nào?” Diệp Huyên mị nhãn như tơ,
thanh âm là mềm mại, quyến rũ: “A Huyên muốn sư phụ dùng cây gậy lớn
mà phạt...”