Nghĩ như vậy, Tiểu Thất đột nhiên lại nghĩ tới một chuyện khác, đó
chính là, có lẽ Đại Bạch sẽ an toàn, tối thiểu nhất sẽ không bị người coi
thành yêu quái mà thiêu cháy, hắn là nam nhân, biết nói, dù hành vi quái dị
một chút, người ta chỉ xem hắn là ngốc tử hoặc là kẻ điên, cũng không coi
hắn là yêu quái. Quả nhiên vẫn là kiến thức thay đổi vận mệnh. Biết nói
vẫn có rất nhiều chỗ tốt!
Ách ách, nghĩ tới đây, Tiểu Thất lắc đầu, nàng tại sao lại loạn tưởng,
tật xấu nghĩ lung tung này, thật sự là không đổi được!
Hiện tại không phải lúc nghĩ cái này, hiện tại quan trọng là, nàng nên
như thế nào mới có thể đem Đại Bạch mang về. Hơn nữa sau khi mang trở
về, như thế nào giấu a! Trong phủ muốn giấu một người thật sự là quá
không dễ dàng.
Tiểu Thất lúc này lại nghĩ tới tiểu thế tử, nếu không phải tên tiểu thế tử
bại hoại kia, nàng làm sao sẽ lâm vào hoàn cảnh lưỡng nan như vậy?
“Ngàn sai vạn sai, đều là lỗi của tên Cố Diễn đáng ghét kia.” Tiểu
Thất căm giận.
Cố Diễn bị điểm tên, mờ mịt nhìn Tiểu Thất, hắn... Lại làm gì rồi?
Loại cảm giác luôn luôn bị người xách đi ra treo trên tường thật quỷ dị a!
Tiểu Thất tức giận nắm quyền: “Một ngày nào đó, ta muốn đánh hắn.
Hung hăng đánh ở trên mặt của hắn. Nếu như không phải là hắn làm hại
cha ta hôn mê bất tỉnh, cha ta thông minh như vậy, nhất định có thể rất
nhanh nghĩ đến biện pháp dẫn ngươi trở về. Nói không chừng, cũng có thể
cho ngươi biến trở về thành chó! Vốn dĩ Đại Bạch làm chó thật uy phong a!
Đương nhiên, ta cũng không phải là nói ngươi hiện tại khó coi. Rất tuấn
lãng, đúng là tuấn lãng thì thế nào đây? Một con chó, cần gì bề ngoài!”
Tiểu Thất căm giận, nàng tiếp tục quơ múa quả đấm nhỏ, “Đánh hắn
đánh hắn!”