Tiểu Thất cúi thấp đầu, "Ta không có. Chính là Lục tỷ tỷ có chủ tâm
bới lông tìm vết."
Hiểu con không ai bằng mẹ, Lâm thị làm sao không biết nữ nhi mình
là cái tính tình gì, bà gắt gao nhìn chằm chằm Tiểu Thất, nói: "Ngươi nói rõ
ràng cho ta. Đừng dùng dáng vẻ lừa gạt bọn họ kia lừa gạt ta, ngươi cho ta
ngốc? Nói, đến cùng là thế nào? Nương tin tưởng ngươi sẽ không giấu nam
nhân, nhưng ta tin tưởng, nàng ta sẽ không không duyên cớ oan uổng
ngươi, Tĩnh Xu dám, Thúy Đào cũng không dám."
Tiểu Thất lúng túng, thật lâu sau mới lầm bầm: "Chính là... Chính là
sáng sớm Lục tỷ tỷ liền bới lông tìm vết, nàng ta đầu tiên là khoe khoang
chuyện đính hôn, khoe khoang đủ rồi, lại sỉ nhục ta. Ta không đáp lại nàng
ta, ta cũng nghĩ qua, dựa theo tính cách của nàng ta, chuyện như vậy tất
nhiên còn chưa xong, ta liền... Ta liền cố ý để Tiểu Đào xuyên nam trang bò
tường khiến các nàng hiểu lầm. Sau đó lại nói nàng ta oan uổng ta. Ngài
xem, nàng ta hồi phủ quả nhiên đi tìm tổ mẫu, ta biết tất nhiên sẽ có chuyện
như vậy nên cố ý làm mất mặt nàng ta!"
Tiểu Thất căn bản không dám nhìn Lâm thị, lời nói dối này, là nàng
cùng Tiểu Đào thương lượng qua. Nếu không, chuyện như vậy nói không
rõ ràng a, cũng không thể nói, đúng rồi, nàng ta nói rất đúng, chỉ là người
nam nhân kia các nàng trông thấy là Đại Bạch mà chúng ta nuôi!
Loại sự tình này nếu như nói, mẹ nàng tin hay không còn chưa tính, sẽ
không để cho Đại Bạch lưu lại chính là nhất định. Bởi vậy Tiểu Thất đã
sớm nghĩ kỹ hồi phủ có thể sẽ có tình huống. Đây cũng là lần đầu tiên nàng
lừa gạt mẹ nàng, nghĩ đến chỗ này, nàng có chút khổ sở bắt đầu rơi nước
mắt, nàng thật sự là xấu!
Tiểu Thất vừa nói vừa khóc, thật ra khiến Lâm thị tin, bà thở dài một
tiếng, nói: "Ngươi cái nha đầu này, Lục tỷ tỷ ngươi không hiểu chuyện,
ngươi không để ý tới nàng là được, làm như vậy làm gì. Làm lớn chuyện