cũng sẽ không muốn. Điểm văn nhân khí khái này, ta còn có.” Đại lão gia
cũng nổi giận.
Đại khái thấy Đại lão gia là thật tức giận, sắc mặt Nhị lão gia hòa hoãn
hơn, “Đại ca chớ nên tức giận, ta chỉ là quá nóng lòng.”
”Ngươi nóng lòng, ta có thể hiểu được, ta cũng nóng lòng. Nhưng
nóng lòng cũng phải đúng mực.” Đại lão gia thở dài, “Chuyện như vậy, tự
chúng ta chú ý chút là được”
”Vậy được!”
Cố Diễn tuyệt đối không thể tưởng được, bọn họ đàm luận thế nhưng
là loại đề tài này, hắn chau mày lại, chỉ cảm thấy thật chán ghét. Nghe được
hai người tựa hồ nói xong, Cố Diễn xoay người nhảy lên nóc phòng, quả
nhiên là, thấy Nhị lão gia xách theo đèn lồng rời đi.
Cố Diễn không trì hoãn, lập tức trở về sân của Tiểu Thất, lúc này Tiểu
Thất đang ngồi ở trong nội viện chờ hắn, nàng tin chắc, Đại Bạch sẽ trở lại.
”Gâu gâu!”
Tiểu Thất vui mừng ngẩng đầu, chỉ thấy Cố Diễn cười tủm tỉm ngồi
chồm hổm ở trên tường, cúi đầu nhìn nàng.
Tiểu Thất vội vàng đứng dậy, “Ngươi cẩn thận một chút, chậm chậm
lại.” Vừa dứt lời, thì thấy Đại Bạch thoáng cái nhảy xuống, Tiểu Thất sợ
theo phản xạ có điều kiện nhắm mắt lại, đợi nàng mở mắt ra, Đại Bạch đã
gần trong gang tấc.
Tiểu Thất kinh hoảng nhìn hắn, cao thấp kiểm tra, “Có bị thương
không?”