Tiểu Thất bất khả tư nghị ngẩng đầu nhìn trời xanh trong, buổi sáng
còn sáng sủa vạn dặm không mây, hiện tại lại đột nhiên mây đen giăng đầy,
Tiểu Thất ha ha cười lạnh nhìn về phía Cố Diễn: "Ngươi nói a, ngươi nói a,
ngươi xem lão thiên gia đều nhìn không được đi? Đừng tưởng rằng ngươi
có thể lừa gạt ta!"
Cố Diễn nhìn không trung, hắn thật không rõ, khi người khác thề, cô
gái cũng sẽ xông lên che miệng nam nhân, vẻ mặt thâm tình nói: "Đừng
thề, ta tin chàng."
Sau đó liền ôm nhau hòa thuận tốt đẹp, nhưng hắn thì thật tốt, ngay cả
lão thiên gia cũng không nể mặt hắn, lời nói còn chưa kịp nói ra, thì bắt đầu
đánh sét, thật là làm cho người ta sợ hãi!
Hắn, hắn có nên thề độc không! Hơi sợ a!
Ánh mắt Cố Diễn dao động, hắn lúng túng nói: "Dù sao, coi như là gạt
người, ta cũng là đều vì tốt cho nàng, là vì thích nàng mới làm những thứ
này."
Tiểu Thất cười lạnh, nàng khẽ hếch cằm giống như một nữ vương:
"Gạt người chính là gạt người, lý do lý trấu gì cũng là gạt người."
Cố Diễn giơ ngón tay: "Nhưng mà người ta là..."
Tiểu Thất trong nháy mắt cảm giác mình trở lại lúc trước, lúc trước Cố
Diễn vẫn còn giả làm "Đại Bạch", khi đó, hắn cũng trang mô tác dạng giả
nai như vậy, nàng cho rằng Đại Bạch học từ Nhị bá mẫu, nhưng bây giờ
nhìn lại, người này chính là có thiên bẩm (giả vờ), thiệt thòi nàng lúc ấy
cũng bởi vì sợ hắn thay đổi thành quý bà mà tìm mọi cách uốn nắn.
Bây giờ nghĩ lại, quả nhiên là nàng suy nghĩ nhiều.