Tiểu Thất cười tủm tỉm: "Sớm một chút đến, sẽ không có nhiều người,
đợi lát nữa mặt trời nổi lên, người đến thăm viếng cũng nhiều hơn rất
nhiều. Ta không muốn làm loạn thêm."
Tuệ Thiện đại sư lắc đầu, bà nhìn Tiểu Thất, nghiêm túc nói: "Kỳ thật
không có chuyện gì là thêm phiền. Theo người ngoài, ngươi cũng là tín đồ
giống như bọn họ mà thôi. Nếu đã đều là đến thăm viếng, nói gì thêm phiền
hay không thêm phiền."
Tiểu Thất mỉm cười gật đầu, "Đa tạ đại sư chỉ điểm."
Tuệ Thiện đại sư cười như có như không, tựa hồ có thật nhiều tâm tình
không thể hiểu được ở trong đó, Tiểu Thất có vài phần nghi hoặc, có điều
Tuệ Thiện đại sư cũng không có nói cặn kẽ với nàng, chỉ yên lặng vượt qua
nàng, thanh âm của bà rất nhẹ, "Không thể nói thêm phiền, càng không nói
là chỉ điểm. Ta cũng cùng lắm là một phàm nhân đang ở trong một đám
sương mù thôi."
Tiểu Thất nhìn bóng lưng của bà, nghi hoặc hỏi: "Nhưng đại sư không
phải là phàm nhân a!"
Tuệ Thiện đại sư dừng bước, quay đầu lại nhìn nàng, thấy nàng đơn
thuần đứng ở nơi đó, lông mày nàng cau lại, hỏi lần nữa: "Đại sư không
phải là đại sư sao, nếu không phải là người phàm! Ngài cũng đang ở trong
đám sương mù ư?"
Tuệ Thiện đại sư đột nhiên nở nụ cười, cười vô cùng thoải mái:
"Chẳng lẽ ngươi cảm thấy mỗi ngày niệm kinh, có thể vứt bỏ hết thảy
phiền não?"
Tiểu Thất hơi bĩu môi, nói: "Đúng a. Ta cảm thấy, tâm tình rất yên
ổn!"