ANGIÊLIC VÀ TÌNH YÊU - Trang 453

- Có thể nói là em đã được trả lại rừng Niơn? Mọi cái ở đây đều đồ sộ hơn,
chói lọi hơn…
Nàng theo chàng lên đến một ngọn đồi.
- Từ tầm cao này, lần cuối cùng chúng ta trông thấy biển.
Cả bề rộng mênh mông vàng chói chỉ hạn chế bởi một lớp sương mù nhẹ,
bãi biển hiện ra như một vầng trăng mỏng manh mới mọc, một vầng trăng
màu hồng trong màu xanh đêm của biển.

Xa hơn một chút, khu trại Sămpơlanh gắn mình vào lớp sóng trùng điệp,
không dứt của cây cối. Đây là một chấm hết sức nhỏ trong kết cấu chặt chẽ
của phong cảnh, một dấu ấn nghèo nàn mà vẻ mong manh của nó làm trái
tim nàng thắt lại. Những bóng người còn có thể trông thấy hình như mất
hút giữa hai hoang mạc không bờ bến: Biển và rừng. Tuy nhiên đây là cuộc
sống, mối liên hệ duy nhất với thế giới bên ngoài.

Sau khi ngắm nhìn một lúc, họ đi chéo về bên trái. Tấm màn cây khép lại
phía sau họ, biển biến mất. Xung quanh họ chỉ còn lại đội tháp tùng đông
đúc những cây cổ thụ rực rỡ màu đỏ, màu da cam và màu vàng xỉn. Mảng
xanh lục của một hồ nước sáng ngời giữa các cành cây. Một con nai đang
uống nước. Khi nó ngoảnh đầu lại phía sau, đôi sừng trông giống như hai
chiếc cánh màu sẫm

Phía sau những cây phong mảnh dẻ, những dãy cây sồi, người ta không thể
quên là ở đấy một thế giới động vật có sức sống dữ dội đang sinh sôi: nai,
gấu, hươu, tuần lộc, sói rừng và sói đồng cỏ; hàng nghìn con vật bé nhỏ có
bộ lông đẹp: hải ly, chồn Vidong, cáo bạc, chồn ecmin. Chim chóc bay đậu
đầy trên các cành cây.

Một lần nữa Giôphrây đờ Perắc nhìn Angielic với một thoáng nghi ngờ.
- Em không sợ một chút nào? Không tiếc một chút nào?
- Sợ ư? Em chỉ sợ có mỗi một lần, ấy là lần em làm cho anh không thích
thú. Còn tiếc ư? Vâng, chỉ tiếc là đã sống bao năm xa anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.