ÁNH DƯƠNG SOI LỐI - Trang 600

Gã tay xăm ngắt lời cô, “Vừa nãy tôi đã nói với cô rồi đấy, cô cứ kê đơn

thuốc cho tôi, dù chó có xảy ra chuyện gì thì cũng không đến lượt cô chịu
trách nhiệm.” Trong mắt gã hiện lên cảnh cáo, dùng xấp giấy đỏ kia đập
xuống bàn, “Nếu xảy ra những chuyện khác, thì tôi đây không dễ nói đâu.”

Ánh mắt của Hứa Liên Nhã dời từ xấp tiền kia đến hình xăm dọa người

của hắn, biểu tượng cho việc không thể từ chối khiến người bình thường
cảm thấy vừa khó chịu vừa sợ hãi. Đột nhiên cô cảm thấy gã tay xăm này
không vung đao vung kiếm là đã khá nhân từ rồi.

Hứa Liên Nhã cười giễu, “Làm gì có người không thích bớt chuyện chứ,

anh kiên quyết như thế thì tôi cũng có lợi thôi.”

Gã tay xăm cười, vết sẹo kia khiến nụ cười lộ vẻ dữ dằn, “Đúng là tôi

không nhìn nhầm, cô là một người thông minh.”

Hứa Liên Nhã bắt đầu vung bút viết lên tờ đơn, chân mày càng lúc càng

nhíu sâu.

Chợt gã tay xăm mở miệng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh như trong nhà

xác, “Bác sĩ Hứa này, hình như tôi đã gặp cô ở đâu rồi nhỉ.”

Xem ra gã tay xăm đã để ý đến giấy cấp quyền kinh doanh trên tường,

tim Hứa Liên Nhã đập thình thịch, lại cố đè giọng nói: “Ý anh là nói tôi có
khuôn mặt đại chúng sao.”

Gã tay xăm sờ cằm, cười nói khan: “Không phải, khuôn mặt cô đặc biệt

lắm, nhất định là tôi đã gặp ở đâu đó rồi.”

Hứa Liên Nhã biết gã ta chỉ nốt tàn nhang trên mặt cô, bèn lấp liếm nói:

“Anh đang khen tôi đấy à? Vậy thì cám ơn.”

Sự lạnh nhạt của Hứa Liên Nhã khiến người đàn ông kia cảm thấy thú vị,

gã tay xăm cũng híp mắt cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.