ANH EM NHÀ CARAMAZOV - Trang 352

vật vã.

- Thế là thế nào. - Liza kêu lên, giọng đầy lo lắng. - Mẹ ơi, có mà con sẽ
lên cơn thần kinh thì có, chứ không phải cô ấy!

- Liza, vì Chúa, đừng có la hét, con làm mẹ chết mất thôi. Ở tuổi con không
thể biết hết những chuyện mà người lớn được biết, rồi mẹ sẽ đến với con và
kể cho con nghe tất cả những gì có thể cho con biết được. Trời ơi! Tôi chạy
đi đây.… Lên cơn thần kinh, đấy là dấu hiệu tốt lành. Alecxei Fedorovich ạ,
cô ấy phát cơn thần kinh thì tuyệt quá. Chính là phải như thế. Trong trường
hợp này bao giờ tôi cũng chống lại đàn bà, tôi chống lại tất cả những cơn
thần kinh ấy và nước mắt đàn bà, Iulia, chạy đến bảo với tiểu thư rằng tôi
sẽ lại ngay. Còn về việc Ivan ra đi như thế là lỗi tại cô ấy. Nhưng anh ấy sẽ
không đi đâu. Liza, hãy, vì Chúa, đừng có la hét!

- Ơ mà con có la, hét đâu, chính mẹ lá hét đấy chứ?

- Thứ lỗi cho mẹ của con, nhưng mà mẹ mừng quá, mừng quá đỗi! Alecxei
Fedorovich, anh có để ý thấy ban nãy Ivan Fedorovich đi ra nom trẻ trung
thế nào không, nói tất cả những điều đó và ra về! Tôi thiết nghĩ, một người
uyên bác như thế, một viện sĩ, vậy mà bỗng nhiên bộc lộ tình cảm một cách
nòng nhiệt, bộc trực và trẻ trung như thế, non nớt và trẻ trung, thật là tuyệt
diệu, tuyệt diệu, hệt như anh… Lại còn đọc thơ tiếng Đức nữa chứ, hệt như
anh! Thôi, tôi đi đây, tôi đi đây, Alecxei Fedorovich, anh hãy mau mau đi lo
giúp cho cái việc cô ấy nhờ cậy anh và trở lại ngay nhé. Liza, con có cần gì
không? Vì Chúa, đừng giữ Alecxei Fedorovich một chút nào nữa, anh ấy sẽ
trở lại với con ngay thôi mà…

Rút cục bà Khokhlakova cũng rời khỏi nơi này. Trước khi ra đi Aliosa toan
mở cửa vào gặp Liza.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.