ANH EM NHÀ CARAMAZOV - Trang 389

hạnh phúc. Aliosa vẫn để tay mình trong tay Liza. Bỗng anh cúi xuống và
hôn ngay vào môi cô.

- Lại còn thế nữa ư? Anh làm sao vậy? - Liza kêu lên. Aliosa hoàn toàn bối
rối.

- Thứ lỗi cho tôi… nếu có gì không phải… Tôi làm như vậy có lẽ là dớ dẩn
quá… Cô bảo tôi lạnh lùng, vì thế tôi tự dưng hôn cô. Nhưng tôi thấy như
vậy là dớ dẩn…

Liza bật cười và đưa hai tay bưng mặt.

- Mặc bộ áo này mà làm như vậy! - Cô buột miệng nói trong tiếng cười và
đột nhiên trở nên hết sức nghiêm chính, gần như nghiêm khắc. - Anh
Aliosa ạ, chúng ta khoan hãy hôn nhau vì cả hai ta đều chưa biết làm việc
đó, chúng ta còn phải chờ đợi lâu. - Cô bỗng kết luận. - Tốt hơn hết là anh
hãy cho biết vì sao anh chọn một con bé ngốc nghếch ốm yếu như em, anh
là người thông minh, hay suy nghĩ và tinh ý như thế kia mà? Ôi chao,
Aliosa, em hạnh phúc vô cùng, vì em hoàn toàn không xứng với anh!

- Xứng quá đi chứ, Liza ạ. Nay mai tôi sẽ rời bỏ hắn tu viện. Đã hoàn tục
thì phải lấy vợ, tôi biết như vậy. Đấng ấy đã căn dặn tôi như vậy. Tôi còn
lấy ai hơn em được… mà ngoài em ra thì còn ai ưng lấy tôi? Tôi đã nghĩ kỹ
rồi. Thứ nhất, em biết tôi từ thời thơ ấu, hai nữa em rất có nhiều khả năng
mà tôi không có. Tính tình em vui vẻ hơn tôi, cái chính là em hồn nhiên
hơn tôi, còn tôi đã đụng chạm nhiều, dính nhớp nhiều… ôi, em không biết
chứ, tôi là con nhà Karamazov kia mà! Em hay cười và bông đùa thì có sao
đâu, kể cả trêu cợt tôi nữa. Trái lại, em cứ cười đùa đi tôi lấy thế làm vui
mừng… Nhưng em cười vui như trẻ thơ, mà bên trong thì em nghĩ ngợi
như người tự giày vò mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.