bốn mươi ngàn rúp, ngay cả cậu Dmitri mà cụ rất căm ghét, vì cụ chưa làm
chúc thư mà… Điều đó cậu Dmitri biết rất rõ…
Những đường nét trên mặt Ivan Fedorovich dường như méo đi và rung
động. Chàng bỗng đỏ mặt.
- Nếu vậy, - chàng đột nhiên ngắt lời Xmerdiakov, - thì tại sao nhà ngươi
khuyên ta đi Tresniasnia? Ý nhà ngươi muốn nói gì? Ta đi, thế rồi ở đây sẽ
xảy ra chuyện gì đó. - Ivan Fedorovich khó nhọc thở lấy hơi.
- Hoàn toàn đúng. - Xmerdiakov khẽ nói một cách chín chắn, nhưng vẫn
chăm chú dò nhìn Ivan.
- Hoàn toàn đúng là thế nào? - Ivan Fedorovich hỏi lại, gắng tự kìm nén,
mắt long lên đầy hãm doạ.
- Tôi nói như thế là vì thương cậu. Ở địa vị của cậu, lâm vào tình cảnh như
thế này, tôi sẽ vứt bỏ ráo… tội gì dính vào một việc như thế - Xmerdiakov
trả lời, công nhiên nhìn vào cắp mắt long sòng sọc của Ivan Fedorovich. Cả
hai đều im lặng.
- Nhà ngươi xem ra là một lên cực ngu và cố nhiên là… một thằng đểu giả
kinh khủng. - Ivan Fedorovich bỗng đứng phắt dậy khỏi chiếc ghế băng.
Chàng toan đi ra cửa vườn nhưng đột nhiên chàng dừng lại, quay về phía
Xmerdiakov. Đã xảy ra một điều ly lạ: bất thinh lình, như lên cơn co rút,
chàng bặm môi, xiết chặt nắm tay, tưởng như chỉ giây lát nữa là sẽ xông
vào đánh Xmerdiakov. Giây lát ấy ít ra hắn cũng nhận thấy điều đó, hắn
giật mình ngã người về phía sau. Nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra với hắn.
Lặng lặng, nhưng dường như hơi băn khoăn, Ivan Fedorovich quay về phía
cửa vườn.