nét mặt của người đống sự cao tuổi hơn, chỉ cần nói nửa chừng, một tia
nhìn, một cái nháy mắt là anh ta đã hiểu.
- Thưa các ông, chỉ cần các ông để cho tôi nói, đừng ngắt lời tôi về những
điều vặt vãnh là tôi sẽ trình bày hết với các ông trong nháy mắt. - Mitia sôi
lên.
- Hay lắm. Cảm ơn ông. Nhưng trước khi chuyển sang nghe ông nói, ông
cho phép tôi xác nhận một sự kiện nhỏ nhưng hết sức đáng chú ý đối với
chúng tôi: ấy là số tiền mười rúp mà hôm qua, lúc gần năm giờ chiều, ông
đã vay của ông bạn ông là Petr Ilych Perkhotin, và cầm mấy khẩu súng tay
của ông làm tin.
- Có tôi có đem cầm để vay mười rúp, thưa các ông, nhưng thế thì sao?
Chuyện chỉ có vậy thôi, sau khi đi xa về, tôi có đem cầm.
- Vậy ra ông đã đi xa về à? Ông ra ngoài thành phố?
- Vâng, thưa các ông, tôi đến một nơi cách xa bốn mươi dặm, thế các ông
không biết ư?
Viên biện lý và Nikolai Parfenovich nhìn nhau:
- Nói chung, giá như ông bắt đầu bằng cách thuật lại có hệ thống toàn bộ
ngày hôm qua của ông, kể từ sáng thì tốt hơn chăng? Chẳng hạn, xin cho
biết: ông rời khỏi thành phố có việc gì, đi và về khi nào, tất cả những sự
việc ấy…
Thế thì đáng lẽ các ông cứ hỏi vậy ngay từ đầu là xong, - Mitia cười rộ, - và