ANH EM NHÀ CARAMAZOV - Trang 968

kia. Rồi đến năm bốn mươi tuổi, anh sẽ vẫn chuyển những lá thư như vậy
của em.

Cô bỗng bật cười.

- Ở cô có cái gì độc ác, đồng thời lại có cái gì hồn nhiên. - Aliosa mỉm cười
với cô.

- Hồn nhiên là ở chỗ em không xấu hổ với anh. Chẳng những không xấu
hổ, mà còn không muốn hổ thẹn trước mặt anh nữa kia, chính là trước mặt
anh! Aliosa ạ, tại sao em không kính trọng anh? Em rất yêu anh, nhưng
không kính trọng anh. Nếu như em kính trọng anh thì em đã không nói mà
chẳng hề xấu hổ, phải không nào?

- Đúng thế.

- Thế anh có tin rằng em không xấu hổ với anh không?

- Không. Tôi không tin.

Liza lại cười một cách nóng nảy, cô nói nhanh, láu táu:

- Em đã gửi kẹo vào cho anh Dmitri Fedorovich của anh ở nhà giam. Aliosa
ạ, anh có biết anh tốt như thế nào không! Em sẽ yêu anh lắm lắm vì anh quá
mau mắn cho phép em không yêu anh.

- Vì sao hôm nay cô cho gọi tôi, Liza?

- Em muốn cho anh biết một điều mong muốn của em. Em muốn một người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.