“Đừng nói nữa, anh… anh đừng nói nữa…” Hình Dục cắn chặt vào
tay mình, để kìm lại thứ cảm xúc mà cô đang không cách nào khống chế
được.
Hình Khải dừng bước, đặt cô xuống, khoanh chân ngồi xuống bờ cát
mịn mượt, để cô ngồi dựa vào ngực mình.
Ánh trăng rót xuống đôi mắt long lanh đầy nước của cô, nhìn cảnh
biển này, cô từ từ động đậy lông mi, ánh nhìn bỗng như nhòe đi với đủ loại
màu sắc.
“Anh, cuối cùng anh cũng đã trưởng thành thật rồi.”
“…” Hình Khải làm như không thèm chấp, khẽ xì một tiếng, nói:
“Này, khẩu khí của em khiến anh nhớ tới người mẹ đã mất nhiều năm của
mình đấy.”
“Thật không? Nói thật, em vẫn luôn tìm cách để thay thế vị trí quan
trọng ấy, em muốn anh cảm nhận được sự quan tâm của em gần gũi như
chân tay mà cũng ấm áp như của người mẹ…” Hình Dục ngẩng đầu lên,
nhìn vào đôi mắt to đen láy của Hình Khải, dần dần, cô như cười như
không: “Anh thích em làm em gái hay là mẹ anh? Thôn trang mà em từng ở
đa phần là người già, nên bảo em phải đóng vai trưởng bối cũng không vấn
đề gì.”
“…” Hình Khải trợn mắt lườm cô, đột ngột cúi đầu xuống, áp môi
mình lên môi cô, khẽ cắn một cái như có ý trừng phạt.
Tiểu Dục, anh muốn em làm vợ anh, ngoài em ra, anh chẳng có cảm
xúc đối với bất kỳ cô gái nào. Cho dù con đường phía trước có dài tới đâu,
cho dù em còn sống được mấy năm nữa, thì anh cũng chỉ cần tình yêu của
em mà thôi.