Mười phút sau, Tống Như xách túi đi ra, đã thấy Dương Gia Cửu cầm
một chiếc ô màu xanh đứng ở bên đường đợi mình, thành phố được cơn
mưa rột sạch, trở nên vô cùng yên tĩnh, xô nghe tiếng giày cao gót của
mình, bước đến trước mặt anh.
"Sao anh lại tới?" Đôi mắt long lanh của cô đầy ý cười.
Ngày mai bọn họ phải về nước rồi, Dương Gia Cửu ở đây với cô lâu như
vậy, những tài liệu cần ký đã chất thành đống rồi.
"Nhớ em."
Đôi môi mỏng giương lên, lộ ra nụ cười mềm mại, cởi áo khoác ngoài
khoác lên vai cô, đưa ô đến tay Tống Như, rồi bế cô lên, ânh mắt như của
vị đế vương nhìn đồng nhiệp thì lạnh lùng, chỉ dịu dàng khi nhìn cô.
"Bãi đỗ xe rất xa."
Tống Như không có ý gì là từ chối, như chim nhỏ dính người mà dựa
vào bờ ngực anh, nững nịu nói: "Chỉ muốn ngày mai không bao giờ đến,
em mong được cùng anh đi mãi."
"Nếu em thích, chúng ta có thể sống ở đây." Giọng Dương Gia Cửu trầm
ấm mà dễ nghe, lúc nói lời này, chẳng có chút do dự.
Lời này ngọt đến tận tim Tống Như, cô nghiêm túc nhìn Dương Gia
Cửu: "Được, đợi đến lúc em nghỉ hưu rồi, chúng ta đến đây sống an nhàn
về tuổi già."
Dương Gia Cửu nhìn cô, bước đi nhanh hơn.
"Sao vậy?" Tống Như mở to mắt, ôm chặt cổ anh.
"Anh đợi không được, muốn em."