dnah tiếng của cô ta trở nên thối hoắc. Dưới sự ra sức cứu vãn của bọn họ,
dư luận trên mạng trở nên nghiêng về một phía.
Tất xả mọi người cho rằng mục đích Tống Như mạo danh Dương Vũ
Mịch là để có thể nổi tiếng trở lại.
Chỉ là vào buổi chiều khi hưởng dư luận vừa thay đổi, tất cả phóng viên
giải trí đều không hẹn đều cùng nhận được một thông báo đén từ phòng thư
ký của Giải trí Đại Thiên, không thể tiếp tục tuyên bố bất kỳ tin tức nào bất
lợi cho Tống Như, bằng không sẽ tự gánh lấy hậu quả.
Lẽ nào Tống Như đã leo lên cây to Giải trí Đại Thiên này?
Các phóng viên giải trí kinh ngạc không hiểu, lập tức xin chỉ thị từ lãnh
đạo, cũng vội vàng dừng đăng các tin tức về Tống Như. Trong giây lát, tiêu
điểm chú ý của tất cả mọi người đã trở lại hướng về Dương Vũ Mịch.
Nhìn tin tức trên mạng, Tống Như mỉm cười và để điện thoại xuống,
nhìn về phía người đàn ông mặc áo sơ mi màu xám trước mặt: "Là anh giúp
em à?"
"Chỉ là chuyện nhỏ thôi." Dương Gia Cửu trả lời thản nhiên, anh thật sự
không làm gì cả.
Anh cúi đầu cắt bít tết, trao đổi đĩa thức ăn cho Tống Như với động tác
đầy tao nhã: "Em đã là cái gai trong mắt của Giải trí Huy Hoàng, về sau có
tính đổi nghề không?"
"Không! Nếu bọn họ nói xấu em, muốn mượn cơ hội để trở lại giới diễn
xuất, vậy em sẽ ngược đường xông lên, để cho bọn họ biết em là dựa vào
thực lực để thành công."
"Em không lo lắng sao? Một khi Huy Hoàng tìm cách hoàn toàn cấm em
xuất hiện trên truyền thông, anh sẽ không đứng ra bảo vệ em được đâu."