Thật lạ lùng, có những lúc ngay chính Phương Thần cũng khó có thể tin
được, rõ rằng khoảng thời gian ở cùng nhau không lâu, nhưng dường như
cô đã nhìn thấy rất rõ bản chất con người của người đàn ông ấy.
Vì thế cho nên cô mới cảm thấy lo sợ.
Trong giây phút này, cô không muốn nói thêm với Jonathan bất cứ một
câu nào.
Vì thêm một từ nào cũng là sự khẳng định cho đáp án đã rất rõ trong
lòng cô mà thôi.
“Rốt cuộc là cô không tin hay là không muốn chấp nhận sự thật đó?”
Dường như Jonathan không có ý định bỏ qua cho cô nhẹ nhàng như vậy,
mắt hẳn ta ánh lên sự thâm hiểm, nụ cười thoắt ẩn thoắt hiện trên môi: “Tôi
biết cô đã từng ở bên Alex. Có phải cô không thể nào chấp nhận được việc
hắn ta chính là hung thủ giết chết chị gái mình không?”.
Dường như có một cái gì đó chẹn lấy ngực, khiến cô thấy ngạt thở,
Phương Thần phải bám vào cửa mới định thần được một chút và quay đầu
lại.
Sắc mặt cô vẫn trắng bệch, dưới ánh đèn chùm hình hoa sen, bóng tối
dưới đôi lông mày như càng sâu hơn. Và ánh mắt của cô thì dường như bị
chìm trong bóng tối ấy, khiến cho Jonathan khó có thể đoán biết được tâm
trạng đích thực của cô lúc này.
“Vì sao?”, Phương Thần định thần lại sao cú sốc và kinh ngạc này, cô hít
một hơi thở thật sâu, giọng hơi run rẩy: “Vì sao anh ta lại làm như vậy? Chị
Lục Tịch đã làm gì?”.
Jonathan đáp, cô kéo dài giọng khi trả lời: “Tôi không biết”.
“Không thể như thế được”, cô mím chặt môi.