ANH HÙNG CHÍ - Trang 1162

- Ta không sợ Tri phủ tìm ta gây phiền toái. Ngũ Định Viễn này có liều cái
mạng cũng không sợ.

Mọi người nghe ngữ khí của hắn trầm trọng thì đều rùng mình. Quyên Nhi
ở một bên hỏi:

- Nếu ngay cả chết ngài cũng không sợ, còn gì phải phiền lòng?

Ngũ Định Viễn thở dài một tiếng, nhìn ra cát vàng đầy trời xa xa, nói:

- Từ khi phát sinh thảm án ở Yến Lăng tiêu cục, đến nay đã được hơn một
năm. Ta hổ thẹn là bộ đầu Tây Lương, không thể đem hung đồ Côn Luân
Sơn ra ngoài công lý, lại còn phải chạy trốn khắp nơi chân trời. Mỗi đêm
ngủ đều giật mình tỉnh giấc, nghĩ đến nhân tình của các đồng đạo, làm sao
ta chịu nổi?

Hắn nắm chặt hai tay, cắn răng nói:

- Ta. . . Ta quay về đây, nếu không thể báo thù giải oan cho khổ chủ, ta. . .
Ta chết cũng không nhắm mắt!

Nói xong mí mắt lại đỏ lên.

Dương Túc Quan khuyên nhủ:

- Ngũ huynh đừng tự trách bản thân nữa. Đám người kia không hề tầm
thường. Chuyện này đừng nói là ngươi, dù là Hình bộ thượng thư, lục bộ
hội thẩm, chỉ sợ cũng lực bất tòng tâm.

Ngũ Định Viễn thở dài một tiếng, lắc đầu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.