ANH HÙNG CHÍ - Trang 1402

Quan binh phụ tá một bên vội tâu:

- Trác chưởng môn đã tới Thần Quỷ Đình, ắt hẳn đoạt lại vật nọ, ít ngày
nữa sẽ đến tham kiến đại nhân.

Nam tử âm trầm chợt nở nụ cười, nói:

- Chỉ cần da dê rơi vào tay ta, trong thiên hạ còn gì phải sợ? Tất cả chuyện
này đều là thiên mệnh! Tất cả đều là thiên mệnh! Ha ha! Ha ha!

Mười vạn thủ quân không biết vì sao hắn bật cười, chỉ phủ phục dưới đất
không dám thở mạnh.

Ngũ Định Viễn vốn đang hôn mê, sét đánh từng trận nơi chân trời khiến hắn
tỉnh lại. Hắn miễn cưỡng cựa người ngẩng đầu. Chỉ thấy chung quanh là
một vùng hồng quang, trên đỉnh đầu lại có ảo ảnh màu trắng, hắn lẩm bẩm:

- Đây là địa phương nào? Chẳng lẽ là địa ngục sao? Ta cả đời chính trực,
sao lại rơi xuống địa ngục!

Bỗng nghe một tiếng rắc thật lớn, không ngờ bàn đá dưới thân vỡ ra. Ngũ
Định Viễn lăn mình té xuống đất, toàn thân chấn động đau đớn. Đang muốn
bò người lên, chợt thấy trên đá xanh dưới đất có khắc chữ viết. Hắn gắng
gượng nhìn lại, ở đó còn khắc một hình tròn, ra là một quái vật đầu người
thân rắn. Ngũ Định Viễn kinh ngạc thầm nghĩ:

- Đây là vật gì?

Hắn nhưng mắt nhìn kỹ, bên cạnh hình tròn có viết hai hàng chữ nhỏ. Bên
trái là "Thần Thai Bảo Huyết Phù Thiên Lục", bên phải là "Nhất Đại Chân
Long Hải Trung Sinh". Văn ý nan giải, hoàn toàn không hiểu chữ nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.