ANH HÙNG CHÍ - Trang 2145

Tiểu nhị vâng dạ một tiếng, muốn đi vào phòng bếp bưng đồ. Chưởng quầy
cười lạnh một tiếng, ngăn lại tiểu nhị quát:

- Chậm một chút đã!

Hắn hừ một tiếng, đến bên bàn Ngũ Định Viễn cười nói:

– Vị khách quan này. Bổn tiệm chỉ làm ăn nhỏ, xin ngài thanh toán trước,
sau đó lại ăn uống tiếp cũng không muộn.

Ngũ Định Viễn đáp:

- Hôm nay ta không đủ tiền, một hồi nữa nhất định sẽ đem tới trả cho
ngươi.

Chưởng quầy nói:

- Khách quan, đừng nói chúng ta keo kiệt. Nếu ngài không đủ tiền, sao lại
đến ăn không như vậy? Tiểu điếm có quy định không bố thí cho khất cái.
Xin ngài nhanh chóng trả tiền cho!

Tai nghe những lời khó trôi, sắc mặt Ngũ Định Viễn trầm xuống, nói:

- Khi xưa ta từng là bộ khoái thành Tây Lương, quen biết vô số bằng hữu,
tuyệt đối không quỵt tiền người. Ngươi cứ đưa thức ăn lên là được, lát nữa
nhất định ta sẽ mang tiền đến trả.

Chuyện tự biên tự diễn thế này, trong một ngày chưởng quầy nghe chẳng
biết đến mấy trăm lần, lập tức cười mắng:

- Nếu ngươi là bộ khoái Tây Lương, ta sẽ là đề đốc Cam Túc! Ta không
quản ngươi là quan hay dân. Có tiền chính là đại gia, không tiền đừng đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.