ANH HÙNG CHÍ - Trang 2417

Mọi người nghe giọng điệu lười biếng tràn ngập vẻ châm chọc, liền quay
đầu nhìn lại, thấy người vừa lên tiếng đang ngáp ngắn ngáp dài, hai mắt nửa
khép nửa mở, chính là Phương Tử Kính.

Trong đầu Trác Lăng Chiêu chỉ biết mỗi quyền vị thanh danh, nghe không
ra trong lời Phương Tử Kính có ý trào phúng. Y nghe mà vẫn tưởng được
ca tụng, trong lòng mừng như điên, mỉm cười nói:

- Danh hiệu “Thần kiếm” của tại hạ chỉ là do vài vị bằng hữu vui đùa đặt ra,
sao có thể tưởng là thực? Phương đại hiệp muốn lập miếu thờ cúng cho ta,
đây không phải là đặc biệt ưu ái tại hạ sao!

Trong lòng vui vẻ, lập tức sửa miệng gọi Phương Tử Kính là đại hiệp,
dường như đã quên hẳn lúc trước người này chê cười y. Mọi người ngoài
mặt nín nhịn nhưng thầm cười trộm trong lòng.

Trác Lăng Chiêu khiêm tốn vài câu, sau đó nói:

- Trong tám đại phái có bảy phái tán thành đề xuất, chỉ có một phái phản
đối. Chúng ta phải lấy an sinh làm trọng, đành xin Thanh Y đạo trưởng chịu
chút uất ức, bây giờ chúng ta bắt đầu tiến hành lập minh chủ.

Nghiêm Tùng cười ha hả, nói:

- Phải như thế mới đúng. Còn mời Trác chưởng môn chủ trì đại cục, chúng
ta muốn tỉ thí hay là đề cử, bây giờ nên đưa ra chủ ý rõ ràng.

Hai người này một tung một hứng, tìm cách dẫn dắt quần hùng. Đúng lúc
này, bỗng nghe một tiếng A di đà phật vang lên, lớn đến nỗi chấn động lỗ
tai tân khách trong sảnh. Một người điềm nhiên lên tiếng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.