ANH HÙNG CHÍ - Trang 2925


- Trước khi là ngự tiền thị vệ, ta cũng không biết trò vui này.


Lư Vân lấy làm khó hiểu, vẻ mặt lộ sự mờ mịt.


Sắp tới giờ ngọ, đã đến tiệc rượu buổi trưa. Lư Vân được Tần Trọng Hải
đưa đường, hắn kinh hồn táng đảm đi vào điện Phụng Thiên. Hôm nay ban
thưởng tiệc rượu cho các tiến sĩ tân khoa, quan viên từ tam phẩm trở lên
mới được vào điện. Tần Trọng Hải đành thủ ở bên ngoài.


Lư Vân một thân đi vào, chỉ thấy bên trong ồn ào, lúc này hoàng đế còn
chưa giá lâm, chúng đại thần đang tụ tập tán chuyện. Hắn ngẩng đầu nhìn
lại, thấy xa xa có một già một trẻ đang thấp giọng trò chuyện. Thanh niên
kia dung mạo tuấn tú, chính là Dương Thiệu Kỳ, đệ đệ của Dương Túc
Quan. Lão nhân kia có thân hình thon dài, khuôn mặt đầy vẻ từ ái, hẳn là
đại học sĩ Dương Viễn. Lư Vân nhớ tới bản thân mình, đưa mắt nhìn quanh
không thấy người quen, không khỏi than nhẹ một tiếng.


Đang lắc đầu, sau ót bị người ném một viên sỏi, Lư Vân xoa đầu quay lại.
Chỉ thấy Tần Trọng Hải trốn ở cửa điện, đang liên tục phất tay với hắn. Lư
Vân mỉm cười thầm nghĩ: "Tần tướng quân thật là hảo hữu đệ nhất bình
sinh của ta. Ta có thể quen hắn, chính là phúc khí tu luyện từ kiếp trước."


Hắn đang mỉm cười, chợt thấy một người đi tới, lớn tiếng nói:


Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.