ANH HÙNG CHÍ - Trang 2985

Chợt nghe Nhị di nương cười nói:

- Lão gia đừng buồn! Ngày sau muốn dùng bữa, còn sợ thiếu thời gian sao?
Vả lại Dương lang trung là người đủ lễ nghĩa, được người người yêu thích,
tiểu thư ra ngoài cùng người như vậy, cũng không phải chuyện không tốt!

Cố Tự Nguyên liếc mắt nhìn phu nhân, thấy bà gật đầu, liền nhắc nhở:

- Được rồi! Một khi đã như vậy, con cũng không nên lỡ hẹn, nhưng nhất
định phải về cho sớm.

Lư Vân nghe đối đáp, biết Dương Túc Quan được trên dưới Cố gia yêu
thích. Dương Túc Quan làm quan trong triều nhiều năm. Người này nhỏ
hơn hắn bốn tuổi, luận gia thế, nhân phẩm võ công đều hơn bản thân vạn
lần, tuy hắn là tân khoa trạng nguyên nhưng xét mọi điều kiện vẫn khó so
sánh nổi. Lư Vân thấy khó chịu nhưng còn ngại Cố Tự Nguyên, vẫn cố ra
một bộ vô sự.

Mắt thấy Cố Thiến Hề nhẹ nhàng đi ra ngoài, Cố Tự Nguyên cười với Lư
Vân:

- Mặc kệ đi, chúng ta uống chút rượu ngâm thơ một phen, con thấy sao?

Lư Vân vâng dạ một tiếng, trên mặt hiện vẻ phiền muộn.

Nhị di nương liếc thấy Lư Vân mặt đầy sầu khổ, còn ngóng nhìn bóng dáng
Cố Thiến Hề rời đi, thị cao hứng nghĩ thầm:

“Tiểu tử, ngươi tưởng đỗ Trạng nguyên là trở thành con trời rồi sao? Còn
kém xa lắm!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.