ANH HÙNG CHÍ - Trang 3071

Sợ hãi, là cảm tính vô ích của thế gian. Tựa như bi thương, sợ hãi là thói vô
dụng làm con người trở nên hèn mọn quỳ gối. Thành công không có, thắng
lợi vô ích, chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi...

Đệ nhất cao thủ nước Thát Đát, Triết Nhĩ Đan luôn chỉ dạy đệ tử những lời
như vậy.

Sáu tuổi để tang mẹ, tới nay đã năm mươi bảy tuổi, Triết Nhĩ Đan chưa
từng rơi thêm một giọt lệ nào, cũng chưa từng cảm thấy một chút bối rối
cùng sợ hãi. Y chính là võ tướng mà Khả Hãn mà dựa vào, được đám đệ tử
kính trọng như người cha hiền trong lòng. Thân cao chín thước, mình đồng
da sắt, thái dương nhô cao chót vót.

- Kẻ không biết sợ, chính là người vô địch!

Thời khắc Triết Nhĩ Đan rống ra lời hữu lực này với A Nhĩ Thái, thân ảnh
của y phảng phất là hóa thân của chiến thần.

Đó là Triết Nhĩ Đan, dũng sĩ vô địch nơi sa trường Bắc cảnh.


Khách, khách khách, khách khách khách...

Tiếng cười kỳ quái biết bao biến hoá kỳ lạ vang lên, tựa như có thú dữ đang
nhai nát xương người. Trong sát khí tràn ngập bốn phía, tiếng nhấm nuốt từ
xa mà gần, lan từ u tối vào nơi rõ ràng. Nương theo tiếng khóc của quân sĩ
xa xa, trong bóng tối, phảng phất Quỷ La Sát đã hàng lâm Ông Kim Thành.

Quỷ La Sát, hung thần phật quốc phương tây, ác quỷ chuyên ăn thịt người,
chẳng may nó bước vào cung thành nào, nơi đó liền trở thành địa ngục nhân
gian. Tiếng gào khóc trong trận thảm sát đầy máu tanh, sẽ khiến cho lão bá
tánh còn sống sót vĩnh viễn khó quên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.