ANH HÙNG CHÍ - Trang 436

Lư Vân muốn đáp lời, nhưng ngay cả thanh âm cũng không thể phát ra,
khóe miệng co quắp giống như trúng tà vậy.

A Phúc vừa kinh vừa sợ, đỡ hắn ngồi xuống, nói:

- Ngươi nghỉ một lát, ta đi trước.

Hắn sợ rước họa vào thân liền vội rời đi, để lại một mình Lư Vân trong
phòng.

Suốt một canh giờ, Lư Vân không thể nhúc nhích như bị bệnh nặng vậy.
Hắn nào biết rằng, người luyện công tối kỵ nhất là bỗng nhiên kinh hãi
giống như vừa rồi. Phàm là người luyện võ, lúc luyện công nhất định phải
yên tĩnh, may mà công lực của Lư Vân vô cùng nông cạn. Nếu không bị
người quấy nhiễu như vậy, nhẹ thì tê liệt, nặng thì thất khiếu chảy máu mà
chết, kết cục rất bi thảm.

Bất quá đại nạn lần này không chết, Lư Vân đã phát giác ra một pháp môn
luyện công. Chỉ cần ý niệm như có như không, liền có thể dẫn xuất một đạo
khí lưu ấm áp. Hắn nhìn đống sách, biết dòng nước ấm này một khi thành
tựu được gọi là nội tức, người luyện võ liền xưng là nội lực.

Lần này thu được niềm vui bất ngờ, Lư Vân lại càng chuyên cần luyện tập,
mỗi lần nội tức lưu chuyển thì thấy trong người nóng lên, cảm giác thoải
mái hồi lâu. Tuy chưa rõ luồng nội tức này có tác dụng gì nhưng nửa tháng
sau cảm thấy thần thanh khí sảng, khí lực cũng lớn hơn nhiều, ắt hẳn do
diệu dụng của luồng nội tức nọ mang lại.

Ngày hôm đó hắn đang tu luyện nội công, tự nhủ: "Nếu muốn đem chân khí
dẫn vào đan điền, nên bắt đầu từ kinh mạch nào thì thỏa đáng? Nếu ta muốn
đả thông kỳ kinh bát mạch phải vận chuyển nội tức như thế nào?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.