- Bùi thiếu gia, đánh đã đánh rồi, người vừa lòng chưa?
Bùi Thịnh Thanh thấy hắn đỡ không nổi một cước của mình, liền nói với
tên tùy tùng:
- Tên tiểu tử này thật vô dụng, đánh với hắn cũng thật mất hứng. Được rồi,
kệ hắn vậy.
Một gã tùy tùng nói:
- Tiểu nhân nghe Nhị nãi nãi nói, tên tiểu tử này không biết chui từ nơi nào
ra, mỗi ngày đều dốc sức liều mạng nịnh bợ Cố lão gia, ham muốn gia sản
của người. Hôm nay, nếu thiếu gia đánh hắn một trận, Nhị nãi nãi tất nhiên
lsẽ thưởng cho người một đại hồng bao.
Sắc mắt Bùi Thịnh Thanh liền trầm xuống, nói:
- Tên tiểu tử này muốn trộm đồ trong nhà sao? Sao ta còn không biết. Lai
Hỉ, ngươi hãy nói rõ ra một chút đi.
Tên tùy tùng kia vui vẻ nói:
- Nghe nói, tiểu tử này thấy Cố lão gia không có nhi tử, mỗi ngày đều gọi
Cỗ lão gia là phụ thân gì đó! Thật là vô sỉ, Cổ lão gia rất sủng ái hắn, còn
dẫn hắn cùng đi Giang Hạ nữa.
Bùi Thịnh Thanh cả kinh nói:
- Thật sự có chuyện này sao? Loại người vô sỉ như vậy, ta đánh hắn cũng
không sai a.