ANH HÙNG GIAM NGỤC - Trang 128

được tất cả sủng ái, bất quá hiện tại lại sinh ra trong hoang dã, cũng chỉ có
thể chịu khổ.

Hoàng Dật nhìn thân thể đặc thù của mèo trắng nhỏ một chút, đây là

một con mèo cái, là em gái của hắn.

"Meo meo~" Mèo trắng nhỏ hướng Hoàng Dật kêu một tiếng, giống

như là con dế đang gáy.

Hoàng Dật trong lòng ấm áp, đi qua, vươn đầu lưỡi ấm áp, liếm liếm

đầu nhỏ của nó, nó nhắm hai mắt lại, vẻ mặt hưởng thụ.

Mèo mẹ vươn móng vuốt, đem Hoàng Dật kéo vào trong lòng, ôm

cùng mèo trắng nhỏ, trong mắt tản ra từ ái nồng đậm, người một nhà cứ
như thế dựa vào cùng nhau.

Ánh trăng sáng tỏ, xuyên qua lá cây chiếu xuống, chiếu vào trên người

ba con linh miêu, tràn ngập linh khí, tràn ngập ấm áp.

Hoàng Dật đã rất lâu, không cảm thụ được loại ấm áp này.

"Gao ú" Đúng lúc này, trong rừng cây lại vang lên một tiếng sói tru,

phá vỡ cảnh tượng bình an này.

Ngay sau đó, ba con sói từ trong bụi cỏ chui ra, phân công nhau vây

quanh Hoàng Dật bọn họ, ba đôi mắt màu xanh lục toát ra vẻ tham lam
không che giấu.

"Meo meo~" Mèo trắng nhỏ khẩn trương kêu một tiếng, thân thể rút

lại trong lòng mèo mẹ, mắt to tràn ngập sợ hãi, đêm nay thật sự là nhiều tai
nạn, nó vừa mới mới ra sinh, đã gặp phải hai lần sói.

"Meo meo!" Hoàng Dật an ủi nó một tiếng, chậm rãi đứng lên, đứng

song song với ba con sói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.