Hoàng Dật dường như bị điện giật, thân thể khẽ run lên, miệng nhỏ
mềm mại xẹt qua mặt của hắn, mang đến từng đợt xúc cảm ôn nhu, làm cho
người ta mê say.
Lần này, 60 vạn người chơi tất cả đều nuốt nước bọt, vẻ mặt đầy hâm
mộ, tất cả đều muốn biến thành Hoàng Dật, ngay cả người chơi nữ cũng
không ngoại lệ. Lúc này, các nàng hận không thể tiến lên ôm lấy đứa bé gái
kia, tận lực ôm lấy cô bé, không cho cô bé chịu bất luận thương tổn gì.
"Em là ai?" Lúc này, Hoàng Dật sờ sờ đầu của đứa bé gái, rốt cục
không nhịn được hỏi.
"Em là Tiểu Quần Quần." Đứa bé gái chu cái miệng nhỏ nhắn, trên
lông mi dài dính đầy giọt nước mắt, điềm đạm đáng yêu nhìn chằm chằm
Hoàng Dật.
"Hả? Chưa từng nghe qua a!" Hoàng Dật nhíu nhíu mày, muốn đem cô
ấy buông xuống. Nhưng cách gần khuôn mặt tinh xảo gần gũi của đứa bé
gái, nhìn hai mắt đẫm lệ lưng tròng, trái tim hắn như bị hòa tan, cuối cùng
không thể đem cô bé buông tới. Giết qua rất nhiều người, ngay cả chủ tịch
liên bang đều chết ở trong tay hắn, nhưng nếu như muốn hắn làm khóc đứa
bé gái này, chỉ là đem cô bé khóc, hắn cũng tuyệt đối không làm được. Đây
là kiệt tác của Tạo hóa, thế giới này tuyệt đối không tìm ra đứa bé gái thứ
hai nào khả ái như thế.
Lúc này, Tiểu Quần Quần vươn tay nhỏ lau nước mắt, ủy khuất nói:
"Anh, anh không cần em!"
"Hả?" Hoàng Dật hơi sửng sốt, không thể tưởng tượng nhìn chằm
chằm cô ấy "Ngươi là. . . Em gái?"
"Ừm!" Tiểu Quần Quần gật gật đầu nhỏ, hai giọt nước mắt lại rơi
xuống, đem đầu chôn trong ngực Hoàng Dật, ôm cái cổ của hắn, nức nở